Editor: Bèo
Trái tim Khương Nại đập nhanh tới mức muốn nổ tung, căn phòng trải một tấm thảm mềm mại khiến lúc cô chạy ra mở cửa cũng không phát ra âm thanh gì.
Ánh sáng ấm áp từ ngọn đèn theo khe cửa thoát ra ngoài, phía cuối ánh sáng đó là Tạ Lan Thâm. Bóng dáng thẳng tắp của anh đứng bên ngoài hành lang. Anh mặc bộ âu phục sẫm màu, áo sơ mi trắng bên trong, mái tóc bị nước mưa làm ướt mấy phần đưa ánh mắt bình lặng mà thâm sâu nhìn cô.
Ánh mắt hai người giao nhau, không ai lên tiếng, tựa như nghe thấy tiếng mưa rì rào bên ngoài.
Khương Nại ngẩn ngơ hồi lâu cũng không rõ hai mươi ngày nay nhớ anh đến thế nào. Nếu không phải Tạ Lan Thâm sải bước chân dài đến trước mặt cô, khóe môi gợi lên ý cười thì cảm giác này thật không quá chân thực khiến cô không cách nào hoàn hồn.
"Không mời anh vào sao?"
"Sao anh lại tới đây?"
Khương Nại vô thức nhường đường cho anh, hai hàng mi rũ xuống.
So với Khương Nại không hề có chút chuẩn bị tâm lý nào thì Tạ Lan Thâm thực ra lại rất thong thả bình tĩnh đi vào, mấy khớp ngón tay chậm rãi tháo khuy cổ áo, nhìn cô cười rất từ tốn: "Hôm nay vừa trở lại Tứ Thành, nghe Du Duệ nói em còn ở đây?"
Lời của anh nghe ra rất dịu dàng khéo léo, chẳng phải là nắm rõ lịch trình của cô như lòng bàn tay sao, còn bày đặt nghe từ Du Duệ.
Khương Nại thầm nghĩ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien/2769792/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.