Chương trước
Chương sau
Editor: littlesunflower05
Ngủ đến ngày hôm sau, Khương Nại bị âm thanh chấn động từ điện thoại đánh thức.
Đúng 8 giờ, Tần Thư Nhiễm gửi cho cô mấy chục cái tin nhắn, nhắc nhở cô phải đến đoàn phim đúng giờ.
Cô mơ màng xem xong, sau khi đầu ngón tay nhẹ nhàng đáp “Dạ”, lại nằm trên giường trong chốc lát.
Gần như đã tỉnh táo, mới mở mắt ra, bên cạnh không nhìn thấy thân ảnh người đàn ông quen thuộc, chỉ có dấu vết đã nằm qua trên khăn trải giường, chứng tỏ tối hôm qua không phải giấc mơ của cô, tất cả đều là sự thật.
Khương Nại ôm chăn ngồi dậy, chiếc áo sơ mi nam trên người đã rộng lỏng lẻo không hẳn hoi, tối hôm qua tắm rửa xong, mỗi một cái cúc áo cô đều cài hết, nửa phần da ở xương quai xanh cũng không lộ, hiện giờ tỉnh ngủ, cúc áo ở cổ đã lỏng ba viên, khuôn ngực trắng nõn mơ hồ lộ ra.
Cái này làm cô mặt đỏ tai hồng nhớ tới lúc ngủ, hình như tay Tạ Lan Thâm liền không rời đi quá nàng trên người, dọc theo từ xương cánh bướm ở lưng, đi xuống đến vòng eo, cách lớp da thịt tinh, xoa từng đầu khúc xương của cô, thăm dò xem cấu tạo của thân thể này đến tột cùng là như thế nào, cuối cùng cô quá buồn ngủ, nên cứ để anh tùy ý lăn qua lăn lại.
Người đàn ông như Tạ Lan Thâm, ngày thường dưỡng tính trai giới, nhưng khi anh đã thật sự đụng vào cơ thể của phụ nữ, thì chỉ một cái hôn cũng mang theo ham muốn.
Khương Nại vươn ngón tay ra xoa xoa khuôn mặt đang nóng lên của mình, kiềm chế để không tiếp tục nghĩ nữa.
Cô sửa sang lại áo sơ mi, đi chân trần xuống giường, cửa sổ sát đất bên ngoài phòng khách không mở, ánh mặt trời xuyên qua tấm kính rõ ràng mà tiến vào, khiến bốn phía càng thêm vài phần thanh tịch, cũng không biết Tạ Lan Thâm đi đâu, không tìm thấy anh trong căn phòng suite này (kiểu phòng này mình đã định nghĩa và minh họa ở chương 2 rồi nha).
Khương Nại xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt trước, lúc bước vào, hàng mi cong vút nhẹ nhàng đảo qua, trước tiên là nhìn thấy áo ngủ màu đen sẫm tùy ý gác ở bồn tắm cùng một cái quần tứ giác nam, hiển nhiên là lúc sáng sớm rời giường anh thay ra.
Đến lúc này, cô dường như mới có một cảm giác mãnh liệt, nhận ra rằng quan hệ giữa mình và Tạ Lan Thâm đã thân mật đến vậy.
Khương Nại chậm rì rì đánh răng rửa mặt, chờ một lần nữa trở lại phòng khách, phát hiện có một người thư kí đeo kính đang đứng ở bàn ăn bên kia.
Lần cô đưa Tạ Lan Thâm ra sân bay đó, hai người từng gặp mặt một lần, Khương Nại mơ hồ nhớ ra vị thư kí này là họ Du.
Có lẽ là do di chứng để lại từ mấy năm trước, không nhìn thấy Tạ Lan Thâm, mà lại thấy thư kí của anh, làm Khương Nại vô thức cảm nhận được một đợt hoảng hốt, dưới lông mi mang theo tia khẩn trương.
Du Duệ đi tới đưa bữa sáng và bộ quần áo mà Khương Nại sẽ mặc khi ra ngoài, anh ta chủ động chào hỏi, thái độ rất cung kính: “Cô Khương, Tạ tổng nói giờ này chắc hẳn cô cũng đã tỉnh, đặc biệt phân phó tôi để mang bữa sáng lên lầu.”
Khương Nại nghe được lời này, như được sống lại, mím môi nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Đó là việc tôi nên làm, cô Khương đừng khách sáo với tôi.”
Du Duệ đi theo bên cạnh Tạ Lan Thâm lâu nhất, rất rõ tính nết của người này, có một số quy củ cố định. Cho dù chủ mẫu tương lai của Tạ gia là ai, thái độ của bọn họ đối với Khương Nại cũng đều cung kính tôn trọng như là bà Tạ.
Khương Nại cũng không biết Du Duệ nghĩ gì, cô còn phải về Hoành Điếm đóng phim, bữa sáng ăn rất nhanh chóng.
Sau khi ăn qua loa cho chắc bụng, cô phiền Du Duệ giúp cô gọi một chiếc xe taxi.
Du Duệ nào dám ngại phiền, chuẩn bị tự mình đưa cô đi, còn dùng xe chuyên dụng của Tạ Lan Thâm đưa.
Khương Nại sợ quá phô trương, lắc đầu cự tuyệt nói: “Tìm một chiếc khiêm tốn chút đi.”
……
Chạy về đoàn phim, Khương Nại đầu tiên là giành giật từng giây đi vào phòng hóa trang đổi trang phục diễn, hoàn thành nhiệm vụ trang điểm.
Nhưng tiến độ quay chụp vẫn bị kéo lại, nguyên nhân là vì hôm nay Dư Nam Sương không vào trạng thái được, cho dù đạo diễn có thay phiên ra trận giảng diễn cho cô ta như thế nào, thì lúc bắt đầu quay cũng đều mắc kẹt ở kỹ thuật diễn.
Điều còn tệ hơn chính là, cô ta thậm chí còn không diễn được cảnh khóc.
Cuối cùng Dư Nam Sương chỉ có thể dùng glycerin để kích ứng mắt, nội dung cảnh quay là ở trong văn phòng hỗn độn, quỳ xuống nhận sai với Khương Nại đóng vai Hình Sam Nguyệt, thừa nhận chuyện mình đã nhiều lần hãm hại nữ chính, quạt gió thêm củi(*) để đồng lõa che giấu danh tính.
(*) Quạt gió thêm củi- 推波助澜: lửa cháy thêm dầu, trợ giúp, thúc đẩy sự việc tiến triển mạnh và rộng thêm,…
Trong cảnh phối diễn này, lời thoại của Khương Nại chỉ ngắn ngủn hai câu.
Đa số đều do Dư Nam Sương diễn, vì vậy ánh mắt của các nhân viên công tác ở đây đều tụ tập trên người cô ta.
Ai ngờ bị hô cắt mười lần cũng chưa qua, lúc này đây khi bắt đầu quay, hai mắt Dư Nam Sương đã đỏ, ngẩng đầu, nhìn thẳng Khương Nại.
Cái gọi là thù cũ được tính cùng nợ mới, Dư Nam Sương nghĩ, nếu không phải Khương Nại leo lên Thái Tử gia Thượng Hải, nhân vật Hình Sam Nguyệt của bộ phim này đáng lẽ là do cô ta thủ vai, người phải quỳ trên mặt đất mà khóc mới phải là Khương Nại!
Cho nên ánh mắt của cô ta toát ra không phải hối hận, mà là lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Nại như sắp lột da róc xương cô.
Ánh nhìn lại không đúng!
Đàm Cung ở cạnh camera sắp mất hết kiên nhẫn.
—— “Dư Nam Sương cô trừng Khương Nại làm cái gì, bây giờ cô là tội nhân hiểu không? Nghe có hiểu không, lúc nhìn cô ấy phải thể hiện sự hối hận, không phải ghen ghét!”
—— “Vưu Ý, cô qua đó tiếp tục giảng diễn cho cô ta đi!”
Cùng với cơn thịnh nộ của Đàm Cung, nhân viên công tác đều dừng việc họ đang làm, xem kịch vui chờ Dư Nam Sương điều chỉnh trạng thái.
Vưu Ý cuộn kịch bản, đi tới trợ giúp cô ta.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Khương Nại nhìn Dư Nam Sương đều lộ ra trào phúng rất nhạt.
Như thể đang cười vào diễn xuất kém cỏi của cô ta, ngay cả nước mắt cũng nghẹn không ra.
Điều này làm cho Dư Nam Sương có nỗi khổ nói không nên lời, oán giận với Vưu Ý nói: “Khương Nại nhìn tôi với ánh mắt như vậy, làm sao tôi diễn được chứ.”
Vưu Ý dừng một chút, nói: “Cảnh này của Khương Nại đều là diễn nội tâm, diễn khá tốt mà.”
“Là do cô ta ảnh hưởng tới tôi!”
“Nam Sương…… Cô vẫn nên suy nghĩ kĩ về cảnh quay đi, cũng đừng quản Khương Nại.” Vưu Ý nói uyển chuyển, dù sao cả đoàn phim cùng cô ta ở đây quay gần bốn tiếng, cảnh quay ngắn ngủn năm phút cũng chưa qua được.
Dư Nam Sương đứng tại chỗ, sắc mặt lập tức trở nên không kiềm chế nổi.
Rất nhanh lại tiếp tục bắt đầu, lúc này tiến triển thuận lợi hơn nhiều, trong cảnh quay, cổ tay Khương Nại dùng sức đẩy chiếc ghế văn phòng màu đen ở xa về phía đầu gối của Dư Nam Sương, khiến cô ta lảo đảo hai bước, chật vật quỳ gối trên mặt đất tán loạn văn kiện.
Trong lòng gắt gao nhớ kỹ rằng không được giận, Dư Nam Sương chịu đựng, ngẩng đầu, nhìn về phía cô gái đang đi về phía mình.
Sau khi Khương Nại hóa thành nhân vật, khí tràng của cô khác hẳn với bộ dạng không hề có tính công kích, làm người cảm thấy thoải mái như ngày thường.
Cô mặc một bộ đồ màu đen, hai chân thẳng tắp cân đối, đôi bốt ngắn làm lộ ra mắt cá chân nhỏ trắng, biết Dư Nam Sương trước mặt, dùng chân đạp lên trên tay áo của cô ta, hơi khom lưng, tóc buộc cao đuôi ngựa, khuôn mặt tinh xảo vô cảm: “Tâm tư ác độc của cô còn khiến tôi buồn nôn hơn thức ăn ôi thiu, cô có biết không?”
Những câu này lời thoại gốc trong kịch bản, đôi môi đỏ mọng của Khương Nại từng chữ vô cùng rõ ràng mà nói ra, giống như chui vào tròng mắt của Dư Nam Sương.
Lần này cô ta không cần glycerin, đôi mắt trở nên ngày càng đỏ, muốn duỗi thẳng eo, lại bị ánh mắt của Khương Nại áp cho cong xuống, chỉ có thể chịu đựng khuất nhục trong lòng, âm thanh như kêu rách cổ họng: “Sam Nguyệt, tôi rất hối hận, tôi biết sai rồi! Sai rồi!”
……
“Cắt!”
Cảnh quay này lăn lộn đến cuối cùng, Đàm Cung rốt cuộc cũng vừa lòng.
Tất cả nhân viên công tác ở đây đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, sôi nổi khen vừa rồi diễn xuất của Khương Nại thật tốt.
Nếu không phải Dư Nam Sương kịp thời nhận ra sai lầm, mấy người bọn họ đang vây xem đều gần như cho rằng Khương Nại sẽ giết ch*t cô ta.
Sau khi cảnh quay kết thúc, Khương Nại cũng đã thoát ra khỏi trạng thái nhân vật, cô nhận lấy cốc trà nóng từ trợ lý, cười dịu dàng, sau đó chân trước đi về phòng hóa trang, ở đằng sau Dư Nam Sương cũng một đường theo vào, cũng chưa cả thay trang phục diễn và bỏ lớp trang điểm.
Không thể nghi ngờ rằng cảnh quay hôm nay đã ném hết mặt mũi của cô ta, tức đến nỗi ngực phập phồng dữ dội, trong lời chất vấn ẩn giấu sự phẫn nộ sắc nhọn: “Khương Nại, cô cố ý.”
Khương Nại ngồi trước gương trang điểm, đầu ngón tay cầm cái cốc, nụ cười trên mặt rất là đoan chính lễ phép: “Cô Dư, tôi không hiểu cô đang nói cái gì.”
Dư Nam Sương đến gần vài bước, cao giọng nói: “Đừng cho là tôi không biết, cô là đang vì chuyện liên hoan tối hôm qua mà có ý định trả thù tôi.”
“Cô Dư, cô suy nghĩ nhiều rồi.” Âm thanh Khương Nại nhẹ nhàng lẳng lặng, đối mặt với Dư Nam Sương đang cuồng loạn, cô trước sau vẫn duy trì giáo dưỡng, làm người ta không bắt được bất kì chỗ nào sai sót, trước khi nói chuyện cũng sẽ xưng hô gọi tên một tiếng.
Bình thường Khương Nại cũng lười xung đột trực diện cùng Dư Nam Sương, bằng không, cô chỉ cần hơi nghiền áp Dư Nam Sương một chút khi diễn chung, cũng đủ để cô ta gục luôn tại chỗ.
Dư Nam Sương lạnh lùng cười một cái, nhìn chằm chằm vào mắt cô, mang theo oán hận âm độc: “Tối nay tôi vốn đang muốn thay cô nói tốt trước mặt Lâm tổng của Lam Cảnh, Khương Nại! Chính cô không biết tốt xấu.”
Phanh một tiếng, cửa phòng hóa trang bị đóng sầm lại thật mạnh.
Khương Nại không có phản ứng gì, đưa tầm mắt xuống dừng ở cái cốc, trong nước nhộn nhạo mấy lát táo đỏ khô.
Cô chậm rãi uống lên miệng, an tĩnh chờ chuyên viên trang điểm tới đây tháo trang sức.
Đúng 7 giờ tối, sau khi đoàn phim hoàn toàn kết thúc công việc, điện thoại từ Lâm Húc Viêm đúng giờ gọi tới.
Lời trong lời ngoài, cho cô địa chỉ phòng bao ở một hội sở, bảo cô thức thời một chút mà tới xin lỗi, nếu không, chuyện đả thương hắn tối hôm qua hắn sẽ không để yên.
Trong vòng tròn danh lợi đầy rẫy những quy tắc bất thành văn này, không có nhân mạch bối cảnh, đều nằm ở mức thấp nhất trong chuỗi thức ăn(*).
(*) Chuỗi thức ăn(xích thức ăn) này là cái mà các bạn được học ở Sinh học 9 í, loài vật đứng trước là thức ăn của loài đứng sau, trong hoàn cảnh này thì giống như ỷ mạnh hiếp đáp kẻ yếu, cá lớn nuốt cá bé, và chị Khương là “loài cá” bé nhất.
Lâm Húc Viêm chắc chắn Khương Nại vì tiền đồ, sẽ không dám dễ dàng đắc tội với người ta, mà yêu cầu của hắn rất đơn giản, để Khương Nại bồi hắn một đêm là được.
Cho nên chọn phòng bao ở hội sở thì rất có tình thú, Lâm Húc Viêm thay một bộ tây trang sang quý, phun nước hoa nam, trước nửa tiếng đã đến nơi để đợi, hắn vẫn còn thời gian, cầm điện thoại trò chuyện với Dư Nam Sương.
Dư Nam Sương nhắc nhở hắn, thân hình này của Khương Nại nhìn rất đẹp, không chừng đã bị ít nhiều đàn ông chạm qua, lúc làm chuyện đó, vẫn nên đeo bao cho an toàn.
Lâm Húc Viêm tạm thời sai trợ lý đi đến hiệu thuốc trên phố ở gần đây mua mười hai gói áo mưa loại siêu mỏng kích thích.
Dư Nam Sương chúc mừng hắn ôm được mỹ nhân về, lại nói: “Lâm tổng, tôi cảm thấy nên quay một đoạn video ngắn gửi cho tôi nhìn xem, tôi khá tò mò Khương Nại dùng thủ đoạn gì mà bắt được tài nguyên về cho mình.”
Bình thường Lâm Húc Viêm cũng thích đi ra đi vào những địa điểm phong nguyệt(*) ở Tứ Thành, không có gì bất luận cái gì đạo đức điểm mấu chốt đáng nói, còn chơi rất điên.
(*) Phong nguyệt- 风月: chỉ cảnh đẹp, hay còn đề cập đến gái đi*m.
Hắn biết ý đồ của Dư Nam Sương, cũng nguyện ý phối hợp với người này: “Chờ tin vui của tôi, sau khi xong chuyện, đại ngôn Lam Cảnh chính thức ký với cô.”
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trong phòng bao, nhân viên phục vụ thêm nước trà liền đi ra ngoài.
Lâm Húc Viêm ngồi ở sô pha chờ, ném hộp áo mưa hình vuông ở trên bàn trà, cứ mười phút nhìn đồng hồ một lần.
Tiếp tục tính thời gian, phát hiện Khương Nại đã hơn nửa tiếng đồng hồ cũng chưa đến, làm hắn cảm thấy không kiên nhẫn cho lắm.
Ngay khi muốn gọi điện thoại để thúc giục, phòng bao bị đẩy ra nhẹ nhàng từ bên ngoài, là nhân viên phục vụ đi vào cung kính nói: “Anh Lâm, khách của anh tới rồi.”
Lâm Húc Viêm nghe thấy khách đến, cảm xúc cũng đã hưng phấn lên.
Có điều hắn không vui mừng được quá sớm, tầm mắt nhìn thấy một thân hình anh đĩnh cao dài của nam nhân đi vào, ánh sáng chiếu vào gương mặt kia, làm thái độ của Lâm Húc Viêm nháy mắt chuyển biến lớn, không rảnh nghĩ gì nhiều, tiến lên mỉm cười nói: “Tạ tổng, thật trùng hợp, gần đây anh cũng ở Thượng Hải ạ?”
Ông chủ có cổ phần khống chế lớn nhất của tập đoàn Lam Cảnh, chính là Tạ Lan Thâm.
Lâm Húc Viêm là phó tổng, không bằng tổng giám đốc điều hành công ty, ngày thường không thấy được vị đại nhân vật ẩn lui này.
Sau khi Tạ Lan Thâm tiến vào, bảo tiêu liền chậm rãi khép cửa phòng bao lại.
Một cái liếc mắt anh cũng không cho Lâm Húc Viêm, cất bước đi đến sô pha, ánh mắt nhìn thấy hộp ba con sói bị ném trên bàn trà.
Còn Lâm Húc Viêm như lọt vào trong sương mù, không lấy được lòng đại nhân vật, vô thức nhìn thư kí bên cạnh anh.
“Tạ tổng đây là……”
Du Duệ mỉm cười: “Tạ tổng nghe nói cậu bị đánh vào đầu.”
Lâm Húc Viêm thụ sủng nhược kinh, nghĩ thầm, hắn cùng lắm là có chút giao tình với con rể của Tạ gia(Bùi Tứ),ai đã truyền chuyện này tới tai Tạ tổng vậy.
Du Duệ còn nói tiếp: “Cho nên Tạ tổng tới đây xin lỗi cậu.”
Lâm Húc Viêm nghe không hiểu, ánh mắt tràn ngập hoang mang mà nhìn về phía Tạ Lan Thâm.
Thấy anh đã ngồi ở trên sô pha, ngón tay thon dài cầm hộp ba con sói lên đánh giá một chút, đáy mắt tựa như bao trùm một lớp sương mỏng trong đêm, nhàn nhạt nhìn lại đây, tiếng nói lạnh nhạt đến thấu xương tràn ra khỏi môi mỏng: “Cậu không phải muốn nghe lời xin lỗi sao, quỳ xuống mà nghe.”
***
Đã quá pepsi ơiiii, chị hai Dư Nam Sương cũng sắp lên thớt nhé?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.