*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: littlesunflower05
Môi Khương Nại ướt át mềm mại, lướt theo hàm dưới rõ ràng sắc nét của anh, hướng lên trên di chuyển đến khóe miệng, cho đến khi bả vai run rẩy bị bàn tay trắng bệch khớp xương rõ ràng của người đàn ông nắm chặt, mới phát hiện mình đang khóc, trên hàng mi cong vút, dính giọt lệ trong suốt nhỏ vụn.
Ngoại trừ yêu cầu khi quay phim, cô rất ít khi khóc thành như vậy.
Sự quật cường ương ngạnh khủng khiếp này dường như đã lớn dần trong xương tủy của cơ thể cô, mặc dù bị số phận tàn nhẫn chèn ép, cũng không thể bị bào mòn.
Đôi mắt Khương Nại chua xót, chật vật cúi đầu, từng giọt nước mắt cứ đứt quãng mà rơi xuống, rơi trên mặt đất lạnh băng.
Tạ Lan Thâm thấy cô khóc như vậy, cuối cùng không có cách nào duy trì sự bình tĩnh ngày thường, ôm cô vào trong ngực, lực đạo cánh tay rất nhẹ, như thể thân thể mỏng manh của cô không cẩn thận sẽ vỡ tan: “Anh nói rồi, anh ở đây, em muốn ở lại bao lâu cũng được.”
Chuyến công tác tối nay có thể bỏ đẩy lùi, không chỉ tối nay, tối mai cũng có thể.
Với anh mà nói, chỉ cần cô nguyện ý để lộ ra một chút tình cảm lưu luyến với anh, cũng đều quý giá hơn bất cứ chuyện gì.
Khương Nại ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn anh giống như chứa nước, rốt cuộc, lại rớt vài giọt xuống.
Tạ Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-thuong-an/1307422/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.