Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: littlesunflower05
(*) Món thịt anh đào: giống món thịt kho tàu.


Nguồn: internet
Sau khi Khương Nại ra khỏi thang máy, từ rất xa đã nhìn thấy Tạ Lan Thâm đứng ở đại sảnh khách sạn, anh đứng tại chỗ không đi lại, mặc một cái áo khoác Cashmere màu đen, bối cảnh phía sau đúng lúc là ánh sáng huy hoàng hắt ra từ đèn tường, làm cho cái rét lạnh vào ban đêm cũng có nhiều thêm một tia ấm áp.
Thời gian này rất ít người trở lại khách sạn, cũng may trong lúc nhất thời sẽ không khiến cho quá nhiều người chú ý.
Khương Nại chậm rãi hít thật sâu rồi mới đến gần, ánh đèn bao trùm thân ảnh của hai người.
“Sao đột nhiên anh lại tới vậy?”
“Đưa cho em chút bữa ăn khuya.”
Trên tay Tạ Lan Thâm không cầm bất cứ thứ gì, thấp thấp lẳng lặng nhìn cô nói: “Lên xe đi.”
Khương Nại nhìn nhìn chung quanh, dù sao Tạ Lan Thâm thật sự thu hút sự chú ý, suy xét đến trường hợp bị phóng viên truyền thông và fans chụp lén, sẽ tạo cho anh phiền phức không mong muốn, cô thuận thế tiếp lời: “Chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói vậy.”
Xe của Tạ Lan Thâm đỗ ngay ở chỗ để xe bên ngoài khách sạn, là chiếc xe tư nhân xa hoa phiên bản limited kia, xe chuyên dụng của anh.
Sau khi khom lưng lên xe, Khương Nại phát hiện tài xế đã không biết tránh đi đâu rồi.
Vách ngăn màu đen được hạ xuống, máy sưởi mở đầy đủ, một hộp thức ăn tinh mỹ kiểu Trung Quốc được đặt trên ghế, thế giới trong xe dường như hoàn toàn tách biệt với cảnh đêm phồn hoa náo nhiệt bên ngoài.
Tạ Lan Thâm mở hộp thức ăn ra, ba tầng đều chứa đầy đồ ăn.
Cân nhắc đến việc buổi tối cô không tiêu hóa tốt, nên thức ăn đều là thanh đạm.
Khương Nại nhìn thoáng qua, môi đỏ hé mở: “Này nhiều quá, em ăn không hết.”
Đôi môi mỏng của Tạ Lan Thâm giương lên một độ cong đẹp, chuẩn bị các thứ các thứ như vậy, là bởi vì năm đó cô gái nhỏ trưởng thành, anh đã không biết rõ khẩu vị của cô có phải là thay đổi hay không, có ăn kiêng hay không? Nhưng anh cũng không bắt cô ăn hết sạch.
Thấy Khương Nại lộ ra vẻ mặt buồn rầu, thành công làm anh hài lòng: “Ăn không hết thì anh giúp em giải quyết.”
“Không phải anh ăn chay sao?”
Ngón tay Tạ Lan Thâm chia từng tầng của hộp thức ăn, hai tầng phía dưới để cô ăn trước, thức ăn chay ăn không hết sẽ để lại cho anh.
Khương Nại mãn nhãn cười nhìn anh, giờ phút này thân phận của Tạ Lan Thâm rất đơn giản, không còn là gia chủ của Tạ gia trong vòng địa vị cao ở Tứ Thành nữa, cũng không phải là Tạ công tử điệu thấp lại thần bí ở tiệc rượu kia, hiện tại chỉ là một người đàn ông bất động thanh sắc che mưa chắn gió vì cô, dạy cô rất nhiều điều, từng bước đưa cô ra khỏi thế giới bùn lầy.
Khương Nại dường như cứ ăn một miếng thức ăn là đều phải nhìn anh.
Tạ Lan Thâm nhàn nhã ngồi bên cạnh, đương nhiên là chú ý tới ánh mắt của cô.
“Tập trung ăn cơm đi.”
Anh đến đây, lãng phí thời gian cả một đêm, không phải vì chuyện gì khác, mà chỉ đến để sưởi ấm cô giữa đêm khuya.
Khương Nại khóe môi trộm cong lên, nhẹ giọng hỏi: “Gần đây anh đều ở lại Thượng Hải sao?”
“Cả tuần này đều ở đây.”
Hôm nay là thứ ba, cũng có nghĩa là anh vẫn sẽ ở lại Thượng Hải 4-5 ngày. Khương Nại trong lòng tính toán thời gian, cũng càng thêm giành giật từng giây trân trọng cuộc gặp mặt với anh, cô không tiếp tục hỏi Tạ Lan Thâm ở lại Thượng Hải làm gì, dù sao thì trong mấy năm anh trở thành người cầm quyền Tạ gia kia còn bận hơn nhiều so với bây giờ, đến mức chẳng phân biệt ngày đêm.
Khương Nại gắp miếng thịt anh đào ăn, trong đầu suy nghĩ nhiều chuyện, nên nhai rất chậm.
Chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, phát hiện lần này đến phiên Tạ Lan Thâm không hề chớp mắt mà nhìn mình chằm chằm.
Không biết vì sao cảm thấy hoảng hốt, Khương Nại vô thức lấy nước uống một ngụm, cảm giác mát lạnh làm cô tĩnh lặng một lát.
Đến khi ngẩng đầu lên một lần nữa, Tạ Lan Thâm đã duỗi ngón tay thon dài tinh xảo, giúp cô lau miệng.
Vừa nãy ăn cái gì không chú ý lắm, anh đào thịt ăn vào miệng làm môi cô nhuộm sắc đỏ, hơn nữa đầu ngón tay anh cọ xát qua, Khương Nại trong nháy mắt liền cảm thấy có chút nóng.
“Thật sự không nhớ rõ mấy ngày hôm trước lúc dị ứng phát sốt, nói gì với anh à?”
Lần đó cô sốt tới mức đầu óc cũng mơ hồ, có nói chuyện với anh sao?
Trong đôi mắt đen nhánh của Khương Nại lướt qua một tia kinh ngạc, muốn hỏi, lại nhận ra miệng đang bị anh xoa xoa, nóng đến mức nói không nên lời.
Tạ Lan Thâm cúi đầu nhìn đôi mắt né tránh trái phải của cô, môi mỏng khẽ động, như là đang cười: “Vậy thì chắc em cũng không nhớ rõ mình đã làm gì rồi.”
Khương Nại không rõ Tạ Lan Thâm không hề báo trước mà lôi lại chuyện cũ như vậy là có ý gì.
Kể từ khi anh xuất hiện tại bữa tiệc ở Thượng Hải, sau đó cùng cô đi dạo ở TTTM mua quần áo, đưa cô đi chùa vái lạy, đưa cô mô hình địa cầu. Từng hành động đều vượt qua quan hệ bình thường hiện tại giữa hai người.
Khương Nại thừa nhận bản thân, là động tình với anh.
Lúc này, ngoài mặt coi anh như ân nhân, nhớ kỹ phần ân tình này.
Đang muốn giải thích có thể là mình sốt cao nên thất thố, ngẩng đầu mới phát hiện, khoảng cách với Tạ Lan Thâm không biết từ khi nào sát vào rất gần.
Gần lắm rồi, có thể rõ ràng nghe thấy hô hấp của nhau.
Trong xe hơi kín mít tất cả cũng trở nên an tĩnh lại, lúc đầu Khương Nại cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Trong khi đánh giá khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo gần trong gang tấc kia của người đàn ông, cô dường như không hô hấp, đôi mắt đen nhánh cứ ngơ ngác nhìn.
Khi sắp hôn lên rồi, Tạ Lan Thâm bỗng nhiên mỉm cười, bờ môi mỏng cong lên, rất nhanh bình ổn lại: “Nhắm mắt lại.”
Khương Nại nhanh chóng nhắm mắt lại, rất nhanh cô lại ý thức được một vấn đề.
Cô vừa mới ăn xong bữa ăn khuya, nếu Tạ Lan Thâm cứ hôn như vậy……
Gần như là vô thức tránh đi, Khương Nại có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp mỏng manh của anh lướt qua má mình.
Mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt của Tạ Lan Thâm đang âm thầm dò hỏi cô.
“À thì, em vẫn chưa ăn no.” Khương Nại xấu hổ lấy cớ.
Tạ Lan Thâm không nói nữa, không biết có phải là do bên trong xe có ánh đèn mờ ấm áp hay không, khiến khuôn mặt anh cũng có chút mơ hồ.
Khương Nại không dám tiếp tục nhìn anh, vùi đầu cố gắng ăn hết hộp thức ăn khuya.
“Khương Nại.” Tạ Lan Thâm thấp giọng mở miệng.
Bờ vai mảnh khảnh của cô khẽ run, cảm giác trái tim cũng ngừng đập theo tiếng gọi này của anh.
Đang muốn nói chuyện, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có động tĩnh truyền đến.
……
Chiếc xe này của Tạ Lan Thâm ở trong nước rất ít thấy, ai gặp phải cũng sẽ dừng lại liếc mắt xem xét một cái.
Hiện tại đã gần 11 giờ, buổi liên hoan của đoàn phim cũng tan cuộc.
Dư Nam Sương và trợ lý quay về khách sạn, không ngờ sẽ nhìn thấy loại siêu xe phiên bản limited này ở chỗ để xe bên này.
E là toàn bộ siêu xe ở chung quanh cộng lại, cũng không đáng giá bằng chiếc xe này.
Cô đi đôi giày cao gót nhọn hoắt, sau khi dạo qua xung quanh chiếc xe một vòng sau, dừng ở đầu xe, bảo trợ lý chụp cho cô ta một bức ảnh.
—— “Tôi đứng như vậy, chụp chân của tôi dài ra một chút, phải lộ logo xe ra.”
Trợ lý tò mò nói: “Chị Nam Sương, xe này rất quý sao?”
“Quý á? Hiện tại trên thị trường là vô giá, bác của tôi lúc trước ôm tiền ra nước ngoài đấu giá, muốn cướp cũng không đoạt được đến tay.” Dư Nam Sương cười lạnh, lại tạo dáng, bảo trợ lý nghiêm túc chụp đẹp và tự nhiên một chút: “Đợi lát nữa chỉnh ảnh xong rồi để tôi đăng lên vòng bạn bè.”

Bên trong xe, tĩnh lặng đến mức rõ ràng nghe thấy âm thanh nói chuyện của Dư Nam Sương.
Khương Nại sợ bị nhận ra, mím môi không lên tiếng.
Cô chớp chớp lông mi, nhìn Tạ Lan Thâm, thấy khuôn mặt tuấn tú bất động, gọi điện thoại cho bảo tiêu.
Anh nói rất ít, tầm mắt vẫn luôn rơi trên người cô không dời đi.
Không đến ba phút, bảo tiêu đã xuất hiện đuổi Dư Nam Sương đi.
Sau khi bên ngoài không còn một tiếng động nào, Khương Nại âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói với: “Người của đoàn phim đều đã trở lại, em……”
Còn chưa nói xong, âm thanh của cô đã hoàn toàn biến mất.
Lúc này đây, là thật sự hôn rồi.
Tạ Lan Thâm không chào hỏi mà cúi đầu lại đây, sống mũi cao thẳng đã đụng tới khuôn mặt cô, thời gian bên trong xe dường như đứng im trong nháy mắt, anh dùng đôi môi mỏng, đầu tiên là dán vào đôi môi đỏ bừng của cô, thấy cô không né tránh, mới hoàn toàn hôn xuống.
Khương Nại cảm nhận được độ ấm từ đôi môi của Tạ Lan Thâm, từng khúc xương trong cơ thể đều bị tan chảy.
Cô cứng đờ mà ngồi, hai tay cũng không biết nên đặt ở đâu, muốn chạm vào anh, nhưng lại dừng lại.
Ngay sau đó, cổ tay trắng trẻo bị Tạ Lan Thâm nắm lấy, đặt ở phía sau lưng anh.
Khương Nại cong ngón tay, dùng sức nắm chặt áo khoác của anh, tim đập bùm bùm.
Nụ hôn này kéo dài mười phút, dường như sẽ lưu lại trong trí nhớ của cô mãi mãi, Tạ Lan Thâm cuối cùng mới buông tha cho môi cô.
Lúc này Khương Nại đã không biết nên nói cái gì, đầu óc trống rỗng, đôi mắt mờ mịt sương nhìn anh, gương mặt đỏ ửng như là đánh phấn, đỏ từ bên tai lại lan tràn đến cái cổ trắng nõn, rất lâu không thể phai đi.
……
Trốn về phòng khách sạn, sau khi đóng cửa lại, Khương Nại ngay cả đèn cũng không bật, liền giấu mình trong chăn.
Trong đầu cô vẫn đang suy nghĩ, lúc xuống xe, Tạ Lan Thâm dùng ánh mắt ấy nhìn mình chằm chằm, vững vàng thong dong hỏi: “Nụ hôn đầu tiên của em, đã sớm cho ai rồi?”
Một câu này, làm Khương Nại cảm nhận được cảm giác áp bách từ anh trong nháy mắt.
Khương Nại không tự chủ được mà hồi tưởng lại những gì đã xảy ra vào đêm đó năm cô 18 tuổi, cô sinh hoạt ở Thượng Hải mấy năm nay, lúc ấy cứ đến đêm khuya tĩnh lặng là liều mạng tẩy não bản thân, muốn quên đi, nhưng càng muốn, những ký ức này càng khắc sâu trong đầu cô.
Dần dần, Tạ Lan Thâm không mở miệng nhắc tới, điều này cũng dường như trở thành bí mật của riêng cô.
Khương Nại vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, cho đến khi thở không ra hơi.
Cô ngẩng đầu lên, trên đầu mái tóc dài đen nhánh rối tung, đôi mắt xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.
Sau lúc rạng sáng, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh không tiếng động.
Nơi này không giống với trung tâm thành phố phồn hoa, về đêm, ở bên ngoài cũng chỉ có mấy cột đèn đường mờ nhạt sáng lên.
Khương Nại bò ra từ trong chăn, mũi chân cực nhẹ mà xuống giường, đi tới trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài khách sạn, đôi môi cũng vô thức mím mím.
Tạ Lan Thâm hẳn là đã lái xe đi rồi.
Mọi thứ đêm nay tốt đẹp đến mức như là một giấc mộng, làm cô luyến tiếc không muốn ngủ.

Cái giả phải trả cho việc không muốn ngủ, chính là sáng sớm ngày hôm sau, Khương Nại phá lệ rời giường muộn.
Khi người của đoàn phim hầu như đã đến hết, cô mới tới, ngay cả bữa sáng trợ lý đưa cho cũng không kịp ăn.
Tuy là như vậy, lúc ở phòng trang điểm, Khương Nại vẫn nghe thấy người đóng vai nữ số 4 ở cách vách đang nói cô: “Thật sự coi mình là ai chứ, không chống đỡ được phòng bán vé còn chưa nói, lại còn để mọi người chờ cô ta……”
Giọng nói rơi xuống, cả căn phòng đột nhiên nghênh đón một bầu không khí quỷ dị.
Khương Nại nhắm mắt lại để cho thợ trang điểm, ngay cả lông mi cũng không run một chút nào.
Loại tình huống này, rất nhanh lại lần xảy ra một lần nữa.
Tới giữa trưa quay xong một cảnh, đạo diễn mời mọi người nghỉ ngơi giữa giờ.
Tần Thư Nhiễm tự bỏ tiền túi, muốn thay Khương Nại xây dựng quan hệ tốt ở đoàn phim, gọi cơm hộp, đặt cho mỗi người ở đây một phần trà chiều.
Kết quả sau khi giao đến, trà sữa và đồ ngọt bãi ở trên bàn vẫn chưa có người lấy, một đám nữ diễn viên ngồi vây quanh nhau vui vẻ nói chuyện về buổi liên hoan tối hôm qua, trong từng câu từ như muốn tâng bốc Dư Nam Sương lên trời.
Mơ hồ còn có thể nghe thấy vài tiếng xì xào bàn tán:
—— “Chị Nam Sương không hổ là chị đại của Thiên Ảnh, bữa tiệc tối hôm qua chị ấy còn mời được Cố Thái tử người đầu tư bộ phim này đến tham gia đấy.”
—— “Này thì có gì hiếm lạ, các cậu thấy chị Nam Sương đăng cái gì lên vòng bạn bè không? Siêu xe tối hôm qua đưa chị ấy trở về kia…… Quý giá đến mức cậu táng gia bại sản cũng không mua nổi một cái bánh xe!”
—— “Thật hâm mộ chị Nam Sương, có bác là tổng giám đốc công ty giải trí làm chỗ dựa, sự nghiệp lại tốt, ngay cả người theo đuổi cũng siêu cấp có tiền. Không giống cái người ở cách vách kia, cái gì cũng không có.”
Trong không khí phảng phất như có một đường phân chia ranh giới, cùng với chỗ Khương Nại nghỉ ngơi quả thực như hình thành hai thế giới.
Tần Thư Nhiễm lấy cốc trà sữa tự uống, ở cái đoàn phim này, e rằng cũng chỉ có chị nói chuyện bình thường với Khương Nại: “Nại Nại, chị bấm tay tính toán…… Khả năng là em bị toàn thể cô lập rồi.”
Này còn phải bấm tay tính sao?
Vẻ mặt Khương Nại bình tĩnh, không cảm thấy tức giận.
Tần Thư Nhiễm chịu phục nhất chính là điểm này ở Khương Nại, nhìn xa trông rộng, không so đo với những người kiến thức hạn hẹp.
Những cốc trà sữa này, mấy nữ diễn viên đứng trong nhóm Dư Nam Sương đó không uống, Tần Thư Nhiễm nói vài câu đã giải quyết xong một cốc, cùng hai người trợ lý, sớm muộn gì cũng có thể xử lý.
Khương Nại sợ chị uống hỏng bụng, lên tiếng ngăn lại: “Đừng uống nữa chị Thư Nhiễm, sẽ bị tiêu chảy.”
“Không uống, bị lãng phí thì sao.”
“Nếu không thì…… Tặng cho người khác uống?”
“Nại Nại của chị ơi! Đoàn phim này ngoại trừ đạo diễn nói chuyện với em, ngay cả nhân viên công tác cũng lảng tránh ánh mắt của em đấy, ai sẽ uống cái này chứ?”
……
Khương Nại suy nghĩ một lúc, cầm di động chụp ảnh mấy cốc trà sữa này, lúc Tần Thư Nhiễm đang tò mò, đầu ngón tay nhẹ nhàng click mở cuộc trò chuyện WeChat với Tạ Lan Thâm: “Bảo tiêu của anh có uống cái này không?”
Tần Thư Nhiễm nhướng mày: “Trà sữa chị cũng uống sắp no căng rồi, lại còn nhét cẩu lương cho chị à?”
Khương Nại mím môi lẳng lặng cười, ngay khi Tần Thư Nhiễm làm mặt quỷ, muốn đuổi theo hỏi xem cô và Tạ Lan Thâm quan hệ tiến triển đến bước nào rồi.
Thì di động vang lên.
Trên giao diện trò chuyện của WeChat, Tạ Lan Thâm trả lời:
“Trà sữa? Hôm nay anh có việc không thể tới đó, để Cố Minh Dã thay anh đến uống.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.