Editor: littlesunflower05
Thượng Hải, ga sân bay đèn đuốc sáng trưng.
Khương Nại chọn một góc ghế ở đại sảnh đang ngồi chờ, chung quanh đều không có hành khách nào đi qua.
Mặc dù không mang khẩu trang, cũng không dễ dàng bị nhận ra.
Chuyến bay của cô cất cánh sớm hơn nửa tiếng so với đoàn đội, vì thế ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chờ.
Chờ đợi cùng cô, còn có Tạ Lan Thâm.
Nghĩ vậy, tầm mắt của Khương Nại nhìn xuống dưới, lặng yên dừng ở tay của hai người, khi vừa xuống máy bay, Tạ Lan Thâm sợ cô bị đám người chen chúc tán loạn, rất tự nhiên dắt lấy tay cô, lúc sau cũng không buông lỏng ra.
Nhìn cổ tay áo trắng tinh của anh lộ ra xương cổ tay thon dài, màu da thiên về trắng lạnh, xương khớp vô cùng đẹp, hoàn mỹ đến mức mỗi một tấc cũng không hề có tì vết, là bàn tay tinh xảo nhất mà cô từng thấy.
Tầm mắt chậm rãi hướng lên trên, sườn mặt sắc nét rõ ràng kia của Tạ Lan Thâm vô cùng chân thực dưới ánh đèn.
Đang lúc cầm lòng không đậu mà nhìn nhiều thêm vài lần, ai ngờ anh đột nhiên mở đôi mắt đang nhắm mắt dưỡng thần ra, không hề báo trước mà nhìn lại đây.
Khương Nại không còn chỗ nào để né tránh, căng da đầu nhìn anh: “Vẫn còn mười phút nữa, anh có muốn uống nước hay không?”
Tạ Lan Thâm điều chỉnh dáng ngồi, nắm tay cô đặt lên đùi phía bên trái, mở miệng ra, tiếng nói rất trầm, giọng điệu mang chút từ tính: “Không cần, em muốn uống à?”
Khương Nại lắc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-thuong-an/1307418/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.