"Minh nhi, ta động phàm tâm, phải làm sao đây?" Trạc Thanh bình tĩnh nhìn nàng, thanh âm ôn nhu làm người mê say, cặp mắt kia có thể dung nhập vạn vật sao trời, giờ phút này bỏ qua một bên thiên hạ thương sinh, bên trong ảnh ngược duy độc nàng một người.
Trạc Thanh lời nói liền ở bên tai không ngừng tiếng vọng, Diệp Thấm Minh cảm thấy mình như đang rơi vào mộng. Nàng nỗ lực phân tích lời đối phương nói, nàng ấy động lòng phàm, đối tượng là ai? Nàng ấy gọi chính mình, cho nên Trạc Thanh thật sự là cùng mình giống nhau?
Diệp Thấm Minh lập tức tỉnh táo lại, vội vàng hỏi: "Nàng đối ai động lòng rồi? Nàng nói cho ta biết, ta mới có thể chỉ nàng làm thế nào."
Trạc Thanh khóe môi cong lên, thần sắc thập phần ôn nhuận đạm nhiên, nhưng là Diệp Thấm Minh lại rõ ràng bắt giữ được một tia thẹn thùng trong mắt nàng, còn có ngón tay nàng vô ý thức túm chặt ống tay áo.
Trạc Thanh là thích nàng sao? Ý nghĩ này vừa lên, Diệp Thấm Minh đã gấp không chờ được muốn nghe từ chính miệng Trạc Thanh cho đáp án, nàng một trái tim đều nhanh vọt lên cổ họng.
Trạc Thanh nhấp môi dưới, mi mắt khẽ run, ngay sau đó hít một hơi thật sâu, mềm giọng nói: "Ta gặp một gốc cây trà, may mắn được nàng ấy tặng linh trà, mới nếm thử liền kinh động như gặp thiên nhân, hương thơm thấm sâu vào lòng, thanh vị lâu dài, thế cho nên nhịn không được động lòng phàm. Minh nhi, nàng chỉ ta biết, ta phải làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-pham-tan-minh/1362331/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.