Diệp Thấm Minh không biết vì sao tâm tình trở nên phá lệ sung sướng, nàng cười đến không cách nào dừng được. Không phải thực tùy ý cười to, chính là mi mắt cong cong nhìn chằm chằm Trạc Thanh, cười đến trong mắt đều lấp lánh ánh sáng.
Trạc Thanh cũng giữ không được vẻ nghiêm trang nữa, ý cười nhu hòa dạng ra, ôn thanh hỏi: "Nàng làm sao đột nhiên cười thành như vậy?"
Diệp Thấm Minh đôi tay bối ở sau người, nghiêng thân thể dán đến: "Cười Thần Quân đại nhân hảo đáng yêu nha?"
Nàng trong mắt quang mang óng ánh mang theo nghịch ngợm ý vị, làm Trạc Thanh gương mặt đều đỏ lên: "Ta như thế nào đáng yêu, vẫn là Thấm Minh nàng đáng yêu hơn."
Hai người ăn ý mà không nhắc lại chuyện hôn môi ngày ấy, tuy rằng vô pháp biểu lộ tình cảm nghẹn ở trong lòng, nhưng so với hai người tách ra không thấy mặt, bầu không khí lúc này cũng đủ để cho các nàng lòng tràn đầy vui mừng cùng thỏa mãn.
Sau đó các nàng cũng không tranh luận ai đáng yêu hơn nữa, Diệp Thấm Minh thấy Trạc Thanh hiếm có mà buông xuống vẻ muộn tao, tự nhiên nguyện ý đi Nhà Thủy Tạ Thanh Liên.
Vì thế Quảng Thắng Nguyên Quân nhìn nguyên bản Diệp Thấm Minh gương mặt lạnh lẽo, lại mặt mày hớn hở mà từ trong nhà đi ra, tựa như có gió xuân thổi đến.
"Nguyên Quân trở về đi, ta đây thân làm yêu, phóng túng đã quen, thật sự đảm đương không nổi chức Thượng Tiên, so với ở Thiên giới tới lui chán đã chết, ta càng thích dạo chơi tứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-pham-tan-minh/1362330/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.