Thời tiết dạo gần đây rất chiều lòng người, ban ngày nóng đổ lửa, đêm đến lại trút mưa xối xả xoa dịu không khí oi bức cả ngày dài.
Đối với những người thích ngủ trong bầu không khí mưa đêm, ắt hẳn sẽ càng ngủ ngon. Quách Mẫn Nghi cũng không ngoại lệ, nhưng nếu có Hắc Phàm bên cạnh, một điều đơn giản là đắp chăn đi ngủ đối với cô chẳng hề dễ dàng.
Tiếng mưa rì rì bên ngoài vốn êm ả, thế nhưng bên trong phòng ngủ lại phát ra những âm thanh va chạm xác thịt vô cùng chói tai.
Trần nhà màu trắng trước mắt lúc lắc lư, lúc lại chao đảo lờ mờ, Quách Mẫn Nghi ngay hiện tại như mất toàn bộ linh hồn, tâm trí lúc này cũng hoàn toàn trống rỗng.
Hai cổ tay không chút sức lực của Quách Mẫn Nghi bị ép chặt xuống đệm nơi ngang đầu, đôi mắt cô mơ màng vô định, đôi môi khô khốc hé mở phát ra những âm thanh ư hử nữ tính.
Sung sướng? Một chút Quách Mẫn Nghi cũng không cảm nhận được. Hai chân cô vắt hai bên hông Hắc Phàm đã sớm mỏi nhừ, “nơi yếu thế” lại liên tục bị hạ thân anh va đập mạnh.
Thậm chí, Quách Mẫn Nghi còn cảm giác được nội tạng bên trong cơ thể đã bị “đồng minh” của anh chạm tới.
“Hư... đ... au...qu... á...”
Động tác tấn công của Hắc Phàm càng lúc càng dồn dập, mặt mũi Quách Mẫn Nghi lập tức cau chặt lại đầy chịu đựng, những đầu ngón tay cũng cố cong xuống bấu lấy bàn tay anh.
Hơi thở gấp trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-lang-quan-soi/2906475/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.