“Ôi trời, ai đây! Trương Khang đó à. Nghe bảo không đến mà ta.”
Trương Khang tối sầm mặt, dùng cùi trỏ thục vào ngực Thế Anh một cái rõ đau. Sau đó nhìn hai đứa trẻ, nở nụ cười thân thiện.
“Anh vào sân đây.”
Ôm lòng ngực đau nhói, Thế Anh cáu kỉnh quát:
“Tên khốn Trương Khang! Mày sẽ biết tay tao!”
Trận đấu bắt đầu diễn ra, Trương Khang nhanh chóng nhập cuộc. Lúc đầu, anh vẫn còn chuyền bóng qua lại cho đồng đội nhưng dần về sau anh luôn là người ghi bàn. Những đường chuyền đẹp mắt và nhiệt huyết của anh, Trương Giao và Mai Ly ngồi cách đó nhìn không rời mắt.
“Wow, anh hai chơi giỏi quá!”
“Anh Khang giỏi quá!”
Cả hai đều tấm tắc khen Trương Khang. Nhưng đến khi Thế Anh xuất trận lại là một cảm xúc khác.
“Dở dữ vậy trời.”
“Anh này không phải bạn của anh Khang đâu.”
Đúng là Thế Anh chơi bóng không giỏi như Trương Khang. Những lần cậu ghi bàn hầu như có thể đếm bằng ngón tay và còn dư rất nhiều ngón ở phía sau. Đó cũng chính là lý do vì sao Thế Anh luôn rủ Trương Khang đi chơi cùng.
“Ha ha…hồi nảy tao bị trượt chân.”
Thế Anh cười trừ cho qua.
“Mày còn trượt nữa tao trực tiếp cho mày trượt ra khỏi sân.”
Trương Khang nghiến răng, trừng mắt nhìn cậu cảnh cáo.
Sau đó, trận đấu tiếp tục. Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường cho đến khi Thanh Phong, bạn trong lớp của Trương Khang đột nhiên nắm lấy tay của anh trong lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-em-ca-doi/3392424/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.