Nói chuyện đêm trong phòng công chúa Tân An cũng chẳng nói ra được điều gì. Vương Hiến Chi không nói, ta và công chúa câu được câu không tán gẫu.
Ra khỏi phòng công chúa Tân An, ta oán trách nói: “Là tự huynh nói muốn tìm người ta nói cho rõ ràng, đi vào lại chẳng nói được gì.”
Vương Hiến Chi vươn tay day day trán, thản nhiên nói: “Ta và nàng ta thì có gì mà nói, chẳng qua là sợ nàng ta cứ ở đó gây rối nên mới định dỗ nàng ta vào nhà thôi. Vừa rồi ngồi đó ta suýt ngủ gật rồi. Mấy hôm nay cũng không được ngủ ngon, ngày nào cũng chỉ được ngủ 2,3 canh giờ.”
Ta nghe xong thì vừa áy náy lại vừa đau lòng, đều là vì muốn đuổi kịp ta nên mới khiến huynh ấy phải chạy theo cực khổ như vậy. Vốn là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, đã bao giờ phải chịu khổ như vậy.
Vì thế ta cũng không dài dòng, chỉ đẩy Hiến Chi rồi nói: “Vậy huynh mau về nghỉ ngơi đi.”
Cho dù vừa ngả đầu đã ngủ thì cũng chỉ ngủ được khoảng một canh giờ thì trời đã sáng rồi. Ban ngày ta còn có thể ngồi trong xe ứng phó cho qua nhưng huynh ấy lại phải cưỡi ngựa, mệt mỏi như vậy cưỡi ngựa có nguy hiểm không? Ta không khỏi lo lắng.
Hiến Chi lại lắc đầu nói: “Thôi đi, còn ngủ gì chứ, chờ thêm một lát nữa vậy.” Hiến Chi quay đầu nhìn phòng ngủ của công chúa, nhỏ giọng nói: “Chờ người trong phòng kia ngủ say rồi chúng ta đi. Giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130249/quyen-6-chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.