Nếu trước đã có người chặn, sau có “truy binh” thì ta và Vương Hiến Chi đành phải đứng lại đó.
Công chúa Tân An thở hổn hển đuổi theo, ta không nhịn được tò mò nhìn chân nàng. Trời đầy ánh sao, loáng thoáng thấy được hai chân nàng đều đeo giày. Té ra là Thái Châu cởi giày của mình cho công chúa đi, còn nàng thì chạy chân trần.
Ừm, không sai, quả nhiên là trung thành. Một chiếc giày có tính là gì, hiếm có là tinh thần xả thân vì chủ ở lúc mấu chốt thế này.
Công chúa Tân An thấy ta cúi đầu nhìn chân nàng thì thở hổn hển hỏi: “Ngươi xem cái gì?”
Ta vội “lấy lòng”:
- Hạ quan sợ công chúa chạy chân trần ra ngoài thì sẽ bị đau chân.
Nàng cứng lại rồi lập tức như liên châu pháo mà trách móc ta:
- Không liên quan gì đến ngươi! Đừng có giả mù sa mưa nữa. Biết rõ ta… còn sau lưng phá rối, cướp người của ta. Bản công chúa bình sinh hận nhất chính là loại tiện nhân trước mặt một đằng sau lưng một kiểu như ngươi.
Ta bất đắc dĩ cười. Sao có nhiều nữ nhân coi Hiến Chi là vật sở hữu của mình, coi ta là người xâm nhập vào lãnh địa của người khác, cướp đồ của bọn họ như vậy? Thời thế này đúng là không thể nói nổi.
Vương Hiến Chi đẩy ta ra đằng sau, không khách khí nói với công chúa: “Ngươi có gì thì cứ nói với ta, đừng có bắt nạt nàng.”
“Ta bắt nạt nàng?” Công chúa chỉ vào ta rồi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130248/quyen-6-chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.