Chưởng quầy khách điếm Vân Lai nghe nói chúng ta phải đi, đầu tiên là sửng sốt, sau đó tỏ vẻ đáng thương nói: “Có phải là do tiểu điếm tiếp đón không chu đáo. Công tử không hài lòng với điều gì thì cứ nói, chúng ta sẽ sửa ngay, chỉ là xin công tử đừng đi. Khách nhân ở đến nửa đêm đột nhiên bỏ đi, lòng chúng tôi sẽ không dễ chịu, cũng ảnh hưởng đến danh dự của tiểu điếm. Người khác sẽ nói nhất định là chúng tôi chiêu đãi không tốt, hầu hạ không chu đáo nên mới khiến khách giận mà đi.”
Ngụ ý nếu chúng ta mà đi bây giờ thì chính là hại ông ta.
Vương Hiến Chi nghe những lời giữ khách như chỉ trích này thì nhíu mày. Ta không muốn lằng nhằng, cười giải thích với chưởng quầy: “Là Tạ tướng quân bên quân doanh nghe nói Vương công tử đến đây, cố ý đón chúng ta qua đó ở. Bọn họ là bạn bè lớn lên bên nhau từ thuở ấu thơ nhưng vì Tạ tướng quân theo quân đội mà đóng ở bên ngoài, đã hơn 2 năm rồi chưa gặp nhau nên muốn nhân cơ hội này tụ họp. Thịnh tình của Tạ tướng quân, công tử đương nhiên không tiện từ chối, chưởng quầy nói đúng chứ?”
Chưởng quầy đảo mắt, cười gượng nói: “À, thế … cũng đúng. Nhưng tiểu điếm khó lắm mới được tiếp đãi vị khách quý như công tử đây, mọi người đều nói nhất định phải để công tử nếm thử những món ăn đặc sản ở đây. Nếu không tin công tử có thể xuống bếp nhìn xem, đầu bếp đang vội nấu đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130246/quyen-6-chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.