Ôm ấp hồi lâu, ta dần tỉnh táo khỏi cơn kích động, lúc này mới ý thức được tình cảnh, không nhịn được lại hỏi huynh ấy: “Sao huynh lại trà trộn vào được?”
Xung quanh đây có đội quân lớn, sân của công chúa lại được canh gác tầng tầng lớp lớp. Huynh ấy có thể vô thanh vô tức đi vào đây chờ ta, là làm sao mà được? Cho dù nhà huynh ấy ở kinh thành có thể hô mưa gọi gió nhưng nơi này cách xa kinh thành, sắp thoát khỏi nơi triều đình có thể cai quản được, dù có thế lực cũng là ngoài tầm tay với rồi.
Huynh ấy khẽ cười nói: “Ẩn sĩ đương nhiên phải có diệu kế.”
Được, đã đến lúc nào rồi mà còn đùa giỡn với ta! Ta đành nói ngắn gọn cho huynh ấy biết: “Nếu huynh không muốn để công chúa phát hiện thì không thể xuất hiện ở đây được. Không bằng chúng ta cùng đến khách điếm Vân Lai đi, đây không phải là nơi để nói chuyện.”
Chuyện đi ra ngoài ta cũng không lo lắng lắm, huynh ấy có cách tiến vào thì sẽ có cách để đi ra. Buổi tối ta ra ngoài một lát chắc hẳn sẽ không có ai phát hiện, ta cũng không phải là nhân vật quan trọng gì cả, buổi tối sẽ không có ai đi tra xét phòng ta hết. Chỉ cần về trước hừng đông là được rồi, dù sao ban ngày cũng chỉ ngồi trong xe, đến lúc đó muốn ngủ thế nào cũng được.
“Cũng được”. Huynh ấy gật đầu, sau đó kéo ta ra khỏi cánh cổng khép hờ. Bên ngoài, một tướng lĩnh mặc chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130245/quyen-6-chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.