Hôm sau tiến cung làm việc, đáy mắt ta thâm quầng, Hầu thượng nghi đối diện không nhịn được hỏi: “Sao hôm nay sắc mặt ngươi kém như vậy? Không phải là bị bệnh đấy chứ?”
“Không có đâu, đa tạ đại nhân quan tâm.” Ta chỉ là mất ngủ cả đêm mà thôi.
Nghe thấy ta nói không bị bệnh, nàng lập tức rút lại vẻ quan tâm, buồn bực nói: “Nếu làm việc ở trong cung thì phải chú ý đến hình tượng, trông như kẻ ốm đau bệnh tật, mặt mày tái nhợt, mí mắt sưng đỏ thì sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của chủ nhân.”
“Vâng, thuộc hạ xin kính cẩn nghe theo lời dạy bảo.” Ta vội cúi đầu tỏ vẻ sám hối. Ta cũng biết hôm nay mình đã phá hoại hình tượng mỹ nữ nhưng có ai khóc cả đêm mà mắt không sưng đâu?
Càng tiếp xúc với Hầu thượng nghi thì càng cảm thấy nàng ngoài tính tình hơi tệ một chút, miệng hơi nanh nọc thì bản chất không xấu xa. Ta có lí do để hiểu những lời trách mắng này thành sự quan tâm. Ta thừa nhận bản thân hơi kì quái, nhưng dường như nàng còn kì quái hơn ta nhiều. Nàng mắng ta, trách móc ta, lúc ấy nghe qua rất khó chấp nhận nhưng sau này cẩn thận nghĩ lại, thực ra là đang dạy bảo ta. Mất đi cha mẹ bảo ban, có lẽ ở bên có vị thủ trưởng nghiêm khắc như vậy cũng là một chuyện tốt.
Nàng lại nhìn ta vài lượt rồi mới dặn dò: “Nếu ngươi không thoải mái thì ngồi đây xử lý mấy văn bản mới gửi lên đi, ta và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130224/quyen-5-chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.