Đi đến bên bờ sông, phía trước đã thoáng thấy thuyền hoa của nhà Vương Hiến Chi, ta quay đầu nói với huynh ấy: “Cảm ơn huynh đã đưa muội về đây, giờ huynh về đi, hôm nay đã khuya rồi, về phải nghỉ ngơi cho cẩn thận đó.”
Hiến Chi nhìn dòng sông tối om và đèn đuốc hai bên sông, lo lắng nói: “Qua sông rồi còn phải đi một đoạn xa nữa, tối lửa tắt đèn, một mình muội đi sao được? Ta đưa muội về nhà rồi mới về.”
Ta vội ngăn Hiến Chi lại: “Không sao đâu, đi bao nhiêu lần rồi, buổi tối trong thành cũng rất an toàn, đừng lo.”
“Không được”, Hiến Chi nói xong thì cũng nhảy luôn lên thuyền, sau đó đưa tay cho ta nói: “Lên đi, ta đưa muội qua sông, nếu không tận mắt thấy muội đi vào cổng nhà thì dù ta có về cũng không thể an tâm đi ngủ được.”
Ta đành đưa tay cho huyh ấy, cùng huynh ấy đi vào trong khoang thuyền rồi ngồi xuống.
Thuyền bắt đầu chạy, nhìn ánh đèn từ những chiếc thuyền đánh cá đang không ngừng rời bến, ta cười trêu ghẹo: “Cứ đưa đi đưa lại thế này, cả đêm cũng không tiễn xong, sẽ tiễn đến hừng đông mất.”
Hiến Chi cũng cười nói: “Vậy tiễn cả một đêm đi, bất luận thế nào ta cũng không thể để muội đi đêm một mình được. Nếu trên đường xảy ra chuyện gì, đời này của ta sẽ hối hận đến chết mất.”
Nếu Hiến Chi đã kiên trì như vậy thì ta cũng không nói gì nữa, thực ra lúc này đã rất khuya rồi, một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130223/quyen-5-chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.