Lời nói của Dữu Sướng khiến hồi lâu sau ta cũng không thể nói nên lời, lòng cảm thấy nặng nề vô cùng.
Cuộc đời con người dài như vậy, nếu hoàn toàn tự trục xuất mình khỏi tình cảm, đương nhiên có thể tránh được tổn thương nhưng cả đời này chẳng phải sẽ yên lặng, chán nản nhưng chiếc giếng khô cạn?
Càng buồn là nàng còn nhỏ tuổi như vậy! Một đóa hoa kiều diễm vừa mới chớm nở.
Ta khẽ thở dài, hỏi: “Về sau muội cũng không định lập gia đình?”
“Vâng, muội định cả đời làm nữ quan, sau này già rồi, xuất cung thì mở cửa hàng như Vệ phu nhân, vẫn có thể tự nuôi sống bản thân. Muội không tin một nữ nhân không có nam nhân thì sẽ chết.” Giọng nói của nàng vẫn còn nét ngây ngô của trẻ con nhưng lời nói thì như của một nữ tử đã trải qua thiên sơn vạn thủy trong chốn tình cảm nên cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, mất hết can đảm.
Ta đau lòng vuốt tóc nàng nói: “Đừng nghĩ như vậy, trên đời này vẫn còn nam nhân tốt.”
“Ai, là Vương Hiến Chi của tỷ sao?”
Ta ngượng ngùng mỉm cười trong bóng đêm: “Tiểu nha đầu, tuổi còn nhỏ mà chẳng thể nào lừa được muội, chuyện này muội cũng biết sao.”
“Chuyện của tỷ, người khắp thành Thạch Đầu, thậm chí là cả Đại Tấn có ai mà không biết.”
“Cái này…”
Thì ra cái tiếng “người nổi tiếng” là phải nhận sự đãi ngộ này: Rõ là chuyện riêng tư của mình nhưng lại như thành chuyện công cộng, cả thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130216/quyen-5-chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.