Vệ phu nhân không ngồi cùng chúng ta mà đã lập tức đi ra ngoài. Hôm nay nhiều khách khứa, dù bốn vị đại công tử kia đã chia nhau tiếp đãi nhưng rốt cuộc thì bà mới là chủ nhân Vệ phủ.
Nhà không có nam chủ nhân thì nữ chủ nhân đành phải chạy qua chạy lại, cũng bất chấp nam nữ hữu biệt. Nếu là người chú ý lễ nghi thì khi nam nhân ngồi đằng trước tiếp khách, nữ nhân muốn cùng nghe thì cũng phải cách một lớp bình phong hoặc lớp màn gì đó.
Căn bản là nam nhân coi nữ nhân là tài sản tư hữu của mình – cho dù là người khác liếc nhìn một cái cũng không được. Mọi nam nhân đều nghĩ như vậy, vì thế về mặt đạo đức đều hệ thống hóa, lý luận hóa thành chuẩn mực cho nữ nhân là phải tuân thủ những quy tắc ấy. Càng là danh gia vọng tộc thì càng kiêu ngạo vì có thể nuôi nữ nhân sâu trong khuê phòng.
Nhưng Vệ phu nhân là người khác thường, đại khái chắc đã sớm mệt mỏi với thế tục, nếu không đơn giản chỉ là một nữ nhân, vừa mở trường học lại nhận vài đệ tử cũng đủ để coi là không hợp với đạo đức rồi.
Đương nhiên, cái này cũng có thể quy kết là vì bà không có trượng phu, không có người để chống đỡ cho mình. Cho nên cho dù bà có mở cả hiệu cầm đồ, cả ngày giao thiệp với đủ loại nam nhân thì cũng chẳng có ai dám đứng ra can thiệp.
Nghĩ lại, lúc tuổi còn trẻ, xung quanh Vệ phu nhân chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130187/quyen-4-chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.