Cuộc thi thư pháp chờ mong đã lâu cuối cùng cũng bắt đầu.
Tuy rằng rất vội vã nhưng vì lắm tiền nhiều của nên mọi thứ vẫn rất chỉnh tề. Nghe nói hôm qua Vệ phu nhân mượn mấy nhà khác rất nhiều tôi tớ, mọi người đều muộn mới đi ngủ.
Như để hưởng ứng sự nhiệt tình này, ngày thi đấu, tuyết bất ngờ ngừng rơi.
Bận rộn như vậy, cuộc thi quy mô lớn như vậy mà ta lại có thể thanh thản ở nhà luyện chữ, không hề tham gia vào bất kì công tác chuẩn bị nào. Sáng hôm sau khi chạy đến trường học, nhìn tình hình trước mắt thì lòng đầy áy náy.
Trận đấu thư pháp này vốn là tổ chức vì ta mà ta lại khoanh tay đứng nhìn, để cho người khác đến làm việc vất vả thay mình. Nếu ta thực sự là thiên kim, vạn kim tiểu thư gì gì thì cũng thôi nhưng ta chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu. Cảm giác rất bất an, hổ thẹn.
Đi vào trường học, bên trong cũng đã được quét dọn sạch sẽ từ trước rồi, ta căn bản chẳng tìm được việc gì mà làm. Đang ngây người chẳng biết nên làm gì thì một nha đầu tên Hỉ Nhi chạy vào nói:
- Đào Diệp, sao ngươi còn ở đây? Phu nhân đã đợi ngươi cả nửa ngày rồi đó.
- À, để ta qua đó.
Ta cũng là quá hoảng hốt, như ngày hôm nay, đương nhiên ta phải đến chỗ Vệ phu nhân ngay, nghe bà dặn dò mà lại chạy đến trường học ngây người, đúng là hồ đồ mất rồi.
Vừa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130185/quyen-4-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.