Về nhà, ta vội đến chỗ Hồ đại nương đón muội muội. Nói mấy câu rồi, đang định đi thì Hồ đại nương gọi ta lại nói:
- Đào Diệp, ta luôn coi con như con gái mình, cho nên có một số lời tuy khó nói nhưng đại nương vẫn muốn nói với con.
Ta đã thoáng đoán được bà muốn nói gì, đứng lại cười nói:
- Đại nương có gì muốn nói thì cứ nói, giữa chúng ta thì có gì mà khó mở miệng chứ.
- Được, nếu con đã nói như vậy thì ta hỏi thẳng, con nói thật cho đại nương biết, tối qua con đi đâu?
Trong ánh mắt bà không hề có sự tò mò mà chỉ là sự lo lắng.
Ta biết bà thật lòng quan tâm ta, tựa như nhà có nữ nhi đã lớn, thấy nữ nhi cả đêm không về, càng nghĩ càng sợ, lo lắng con mình sẽ phải chịu thiệt thòi.
Nhưng ta lại do dự:
- Đại nương, con không phải là không muốn nói cho đại nương nhưng vì việc này rất dài, không phải đôi ba câu là có thể rõ ràng được.
Hồ đại nương vỗ vỗ ghế ở bên cạnh rồi nói:
- Dài thì từ từ nói, con đừng đứng nữa, ngồi bên chậu than này, đợi lát nữa ở lại đây ăn cơm. Một mình về nhà nhóm lửa nấu cơm cũng rất phiền.
Ta còn định nói thêm thì Hồ đại nương đã đứng dậy đóng cửa lại, sau đó đón lấy Đào Căn, ngồi xuống bên chậu than.
Ta chẳng có cách nào, đành ngồi bên cạnh bà.
Chuyện này vì có liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130179/quyen-4-chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.