Lúc thư sinh kia nói chuyện với ta, Bì Bì vẫn nhìn ta cười.
Đương nhiên ta không thể cứ đứng đó nói chuyện phiếm với hắn, nghề nghiệp của ta là “điếm tiểu nhị” chứ không phải là “cùng tán gẫu”. Tên kia cũng còn biết điều – quả thực rất biết điều. Hắn vừa nói chuyện vừa để ta lấy thứ nọ thứ kia cho hắn, hầu như là không lựa, phàm là đồ ta đưa hắn đều mua.
Cuối cùng lúc tính tiền lại hết gần mười xâu tiền. Đồ hắn mua, Bì Bì phải gói vào ba chiếc túi lớn. Cho nên lúc hắn đi, hai tay hai bọc, lưng còn đeo thêm một bọc nữa.
Hắn vừa đi, chưởng quầy đã từ trong xông ra, mắt cười híp lại, liên tục nói:
- Vẫn là Đào Diệp đến đây là tốt, vừa về cái, còn quá cả mười ngày bán hàng của chúng ta.
Ta kinh ngạc hỏi:
- Đại chưởng quầy, không phải là ông đã đi ngủ sao?
Rõ ràng là thấy chiếc ghế kia không có người.
Bì Bì cười nói:
- Có chuyện làm ăn đến cửa, đại chưởng quầy nằm mơ cũng cười tỉnh giấc, sao còn ngủ được.
Chưởng quầy lại không phủ nhận, vui tươi hớn hở thừa nhận:
- Đúng là ta đang ngủ, không có việc gì, hai người các ngươi cũng nhàn rỗi, ta còn thức làm gì? Nhưng vừa rồi thư sinh kia đến, các ngươi nói chuyện phiếm khiến ta bị đánh thức. Ta lại nghe thấy hắn mua nhiều đồ như vậy, đương nhiên là không ngủ được.
- Đúng vậy.
Bì Bì vui vẻ nói cho ta biết:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130177/quyen-4-chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.