Hắn phát hiện ra ta tàng trữ giấy lộn hắn viết quả thật là chuyện quẫn bách nhất đời.
Nghĩ đến đây, ta cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh nhất của mình nói:
- Là thấy chữ ngươi viết đẹp nên cầm về từ từ thưởng thức, học hỏi, không có ý gì khác.
Cũng chính là, ta không yêu thương ngươi, chỉ là thích chữ của ngươi, không hơn không kém.
Nhưng ta lại quên mất nhân phẩm của đại thiếu gia tồi tệ cỡ nào, hắn không thể nào bận tâm đến mặt mũi của một cô nương, thuận thế cho ta bậc thang trèo xuống. Ta càng vội hắn càng hưng phấn, càng thêm hăng hái.
Cho nên nghe ta nói vậy, hắn lập tức vui vẻ tiếp lời:
- Thanh minh là che giấu, che giấu chính là sự thật. Xin hỏi, nếu không phải là thật thì sao muội phải che giấu? Nếu không muốn che giấu sao muội phải giải thích?
Đây là suy luận thối tha gì thế, nghe qua còn tưởng làm thơ, gieo vần.
Nhìn hắn bình thường có vẻ không có tài ăn nói, sao lúc này lại đặc biệt trơn tru như vậy?
Ta lại có phần nóng nảy, kêu lớn:
- Ta giải thích cái gì chứ? Ta đang kể sự thật!
- Được rồi
Hắn cười như thể ta là con hồ ly vừa ăn vụng được con gà béo:
- Xin hỏi bạn học Đào Diệp, muội đặt chữ ta viết ở bên gối, đây có phải là sự thật không?
- Cái này…
Ta hoảng loạn, vừa khoa chân múa tay vừa nói:
- Ta chỉ là thuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130162/quyen-3-chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.