Vội vã đứng dậy, ra cửa đón:
- Vương… Thất thiếu gia, thiếu gia đến đấy à?
Mỗi lần quýnh lên, ta sẽ gọi hắn thành “Vương thất thiếu gia” – điều mà hắn ghét nhất.
Vừa nghe thấy là Vương thất thiếu gia, Tố Tố cũng vội đứng lên. Lúc này, Vương Hiến Chi bước vào cửa, thấy trong phòng còn một cô nương thì khuôn mặt tối thui của hắn mới bình thường trở lại.
Chắc là Hồ nhị ca cũng sớm được nghe nói về kỳ nhân như hắn, thấy hắn đến đây, có lẽ là rất bất ngờ, không chào hỏi gì. Cứ đứng chắn giữa cửa, đến tránh đường cũng không tránh.
Ta đành phải thấp giọng nhắc nhở hắn:
- Hồ nhị ca, để khách vào nhà đi.
Hồ nhị ca bối rối, mặt đỏ bừng, miệng lắp bắp:
- À, đúng đúng đúng, mời vào, mời vào, Vương thất thiếu gia đại giá quang lâm, thật đúng là vinh hạnh cho kẻ hèn này.
Cho xin đi! Đây là nhà huynh sao? Còn cái gì mà “Vinh hạnh cho kẻ hèn này” nữa. Làm ăn buôn bán vài năm, coi như học được mấy câu khách sáo, nho nhã nhưng huynh cũng phải xem tình hình nữa chứ. Như bây giờ nói câu này, nghiễm nhiên coi mình là nam nhân ở đây, tên tiểu tử cuồng vọng kia sẽ vui sao?
Tệ nhất vẫn là, ta gọi Vương thất thiếu gia là vì đột ngột thấy hắn nên lắp bắp hô nhầm, nói ra đã biết mình sai. Hồ nhị ca lại cho rằng bình thường vẫn xưng hộ như vậy, cũng gọi theo. Cái này chính là phạm vào điều cấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130159/quyen-3-chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.