Lòng phiền muộn đi vào phòng, rầu rĩ nằm xuống.
Ta vẫn cho là ta không có tình cảm gì quá sâu nặng với Vương Hiến Chi, nhiều nhất chỉ là chút cảm giác đặc biệt mà thôi. Nhưng giờ nhìn lại thế này, lại còn “Cầu mà không được, mơ hay tỉnh cũng đều suy nghĩ”, ta đã trầm luân đến mức đó sao?
Cho dù là thế thì sao? Không ai có thể khống chế tình cảm của bản thân mình. Tình cảm không nên nảy sinh lại như ngọn lửa không nên đốt, phải nhân lúc nó chưa bùng cháy mà bóp chết đi.
Được rồi, chẳng qua chỉ là một giấc mộng hoang đường mà thôi, có cái gì đâu! Dù sao trời không biết đất không biết, chẳng ai biết, ta cũng không biết. Hehe.
Tự trấn an mình rồi, ta nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một giấc ngon lành.
Khó có khi bị bệnh xin nghỉ dài ngày thế này, hôm nay phải nghỉ ngơi cẩn thận, mai quay lại trường học làm việc.
Về phần muội muội, đợi hai ngày nữa rồi lại đón về. Nghe nói lúc sắp khỏe còn dễ lây bệnh hơn lúc bệnh nặng, ta nên cẩn thận thì hơn.
Dần dần, thần trí ta trở nên mơ hồ.
Vừa mới chìm vào giấc ngủ, ngoài phòng liền truyền đến tiếng chẻ củi.
Tiếng động này dường như cũng từng nghe trong lúc bị bệnh, chỉ là lúc ấy ta mơ mơ màng màng, cũng mặc kệ nó.
Cẩn thận nghe ngóng, tiếng động quả thực là ở bên ngoài phòng ta phát ra, hơn nữa là ở ngay chỗ bình thường ta vẫn chẻ củi.
Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130158/quyen-3-chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.