Phí dự thi đã 7,8 xâu tiền, thế mà bà còn nói “là được”, đó là tiền sinh hoạt cả tháng của ta và muội muội đó.
Ta nói bằng giọng khẩn cầu:
- Phu nhân, có thể hạ thấp xuống một chút được không? Nếu có những học trò nhà nghèo nhưng thư pháp tốt, lại không nộp đủ phí dự thi của người thì chẳng phải là mai một rồi sao?
Vệ phu nhân giận dữ tái mặt, khó chịu lườm ta một cái:
- Sao có thể mai một? Trận đấu này của ta hắn không thể tham gia thì còn những nơi khác nữa. Ta đâu có mở nhà từ thiện, khó khăn lắm mới tổ chức được một trận đấu, không vì mưu lợi thì cần gì ta phải cố sức? Việc này ngươi không cần phải xen vào, ngươi chỉ cần lo viết mấy chữ phúc cho đẹp vào. Đến lúc đó, ta kéo ngươi lên hạng ba, cho ngươi xếp trước mấy người Vương Hiến Chi, tên ngươi đứng đầu là được, biết chưa?
Ta còn định tranh cãi một chút nhưng bà đã mất kiên nhẫn phất phất tay nói:
- Ngươi về thư phòng đi, tiên sinh cũng sắp đến rồi.
Chẳng còn cách nào, ta đành phải rầu rĩ đi ra. Đây là nhà bà, trận đấu thư pháp gì đó cũng là do một tay bà xử lý, căn bản là không có cửa cho ta nói chuyện.
Quay về bên thư phòng lại chỉ thấy ba người Tạ Huyền, Si Siêu và Hoàn Tể, thiếu mất Vương Hiến Chi. Người nọ từ sáng đã không thấy tới, cũng chẳng biết có phải là ngủ quên trên thuyền rồi không.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130144/quyen-2-chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.