Tuy rằng thực sự đã rất muộn nhưng sao ta có thể ở lại Vương phủ. Một cô nương chưa xuất giá ở lại nhà một nam tử thì còn ra thể thống gì? Nếu truyền ra ngoài, những người nghe nhầm đồn bậy chẳng biết sẽ nói thành ra thế nào nữa.
Hôm nay ta đã lĩnh giáo đủ cái gì gọi là lời nói đáng sợ, về sau vẫn nên tránh những việc tình ngay lý gian thôi.
Vương Hiến Chi thấy ta nói sao cũng quyết phải đi thì chỉ đành tiễn ta ra ngoài cửa.
Ta ngoài cổng Vương phủ, trời đã tối thui. Hắn đứng ở cửa do dự nói:
- Đã muộn thế này rồi, muội nhất định phải về sao?
Ta cũng biết bây giờ qua bến đò lên thuyền chắc chỉ là hi vọng xa vời, vì thế nói với hắn:
- Ngươi đưa ta đến nhà Bì Bì đi, ta ở cùng Bì Bì một đêm.
Hắn không vui:
- Chẳng phải vừa rồi muội nói nữ tử chưa thành thân không thể tùy tiện ngủ bên ngoài, không thể ở nhà ta lại có thể ở nhà nàng ấy?
Cái này mà cũng tranh giành, đúng là tên nam nhân lòng dạ hẹp hòi. Ta bất đắc dĩ phải giải thích cho hắn:
- Ta đến nhà Bì Bì ở, là đến nhà tỷ muội tốt ở. Ta và nàng ngủ cùng nhau thì ai nói được gì. Nhưng ở nhà ngươi sẽ khác, lời nói ra nói vào rất khó nghe. Hai cái này tính chất bất đồng.
Huống chi giờ vừa mới xảy ra án mạng, ta và hắn là nhân vật đứng nơi đầu sóng ngọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130138/quyen-2-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.