Ông chủ thuyền nói xong khiến ta vốn định rời đi lại đoan đoan chính chính ngồi lại.
Ông chủ thuyền vội chạy theo nói:
- Đào Diệp cô nương, cô nương làm gì vậy? Cô nương ngồi đây, khách nam không dám lên thuyền, cô nương bảo ta phải làm ăn thế nào đây?
Ta cười lạnh nói:
- Thế sao? Lúc này ông cứ ra ngoài nói, đây là chuyến cuối cùng của ngày hôm nay, muốn lên thì lên nhanh đi, không muốn lên thì mai hãy qua sông, xem bọn họ có dám lên không!
Ông chủ thuyền bối rối rồi nghiêm mặt:
- Đây chẳng phải ngươi làm khó ta sao? Ta chỉ là một người đưa đò, sao dám làm càn như vậy trước mặt khách nhân.
- Ta không phải là khách sao? Hay là ta thiếu tiền của ông? Sao ông dám làm càn như vậy trước mặt ta.
Ngữ điệu của ta không hề hòa nhã, thậm chí là khí thế ép người.
Chủ thuyền nghẹn lời, ta nói thêm:
- Ông sợ người nhà Tây Môn đập thuyền thì không sợ ta đập thuyền? Nếu ông dám khẳng định rằng tên Tây Môn kia bị nam nhân của ta sai người giết, hắn đã giết được một Tây Môn thì sẽ không dám giết ông? Tây Môn là vì bỡn cợt ta nên mới gặp họa, ông giờ cũng đang chống đối ta đấy thôi. Tự ông nghĩ cho kĩ đi.
Nếu người hiền lành bị bắt nạt thì chúng ta làm người xấu đi.
Ta vừa kiên quyết như vậy thì chân ông chủ thuyền đã mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt ta nói:
- Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130137/quyen-2-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.