Chương trước
Chương sau
Ông chủ thuyền nói xong khiến ta vốn định rời đi lại đoan đoan chính chính ngồi lại.

Ông chủ thuyền vội chạy theo nói:

- Đào Diệp cô nương, cô nương làm gì vậy? Cô nương ngồi đây, khách nam không dám lên thuyền, cô nương bảo ta phải làm ăn thế nào đây?

Ta cười lạnh nói:

- Thế sao? Lúc này ông cứ ra ngoài nói, đây là chuyến cuối cùng của ngày hôm nay, muốn lên thì lên nhanh đi, không muốn lên thì mai hãy qua sông, xem bọn họ có dám lên không!

Ông chủ thuyền bối rối rồi nghiêm mặt:

- Đây chẳng phải ngươi làm khó ta sao? Ta chỉ là một người đưa đò, sao dám làm càn như vậy trước mặt khách nhân.

- Ta không phải là khách sao? Hay là ta thiếu tiền của ông? Sao ông dám làm càn như vậy trước mặt ta.

Ngữ điệu của ta không hề hòa nhã, thậm chí là khí thế ép người.

Chủ thuyền nghẹn lời, ta nói thêm:

- Ông sợ người nhà Tây Môn đập thuyền thì không sợ ta đập thuyền? Nếu ông dám khẳng định rằng tên Tây Môn kia bị nam nhân của ta sai người giết, hắn đã giết được một Tây Môn thì sẽ không dám giết ông? Tây Môn là vì bỡn cợt ta nên mới gặp họa, ông giờ cũng đang chống đối ta đấy thôi. Tự ông nghĩ cho kĩ đi.

Nếu người hiền lành bị bắt nạt thì chúng ta làm người xấu đi.

Ta vừa kiên quyết như vậy thì chân ông chủ thuyền đã mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt ta nói:

- Tiểu nhân sao dám bắt nạt cô nương, tiểu nhân chỉ là sợ khách sẽ không lên thuyền.

Ta chỉ ra ngoài thuyền, nói:

- Ông ra ngoài nói theo lời ta, nếu mọi người thực sự thà không sang sông chứ quyết không lên thuyền ông thì ông chờ một mình ta qua. Ta bao cả thuyền, thế được rồi chứ? Nếu ông đã nhận định ta có đại thiếu gia có tiền chống đỡ thì chẳng lẽ còn sợ ta không trả được chút tiền đó?

Ông chủ thuyền nào dám nói thêm gì, cúi đầu đi ra ngoài.

Ta ngồi trong khoang thuyền, quả nhiên thấy ông ta kêu:

- Chuyến cuối cùng đây, chuyến cuối cùng đây, muốn lên thì lên mau đi, khách trên thuyền đang vội. Không lên xin hãy quay về, mai mời đi sớm.

Một đám người đứng trên bờ vốn đang do dự nghe thấy đây là chuyến cuối thì vội ùa lên, ván thuyền gần như là chìm vào nước.

Đây là loại người gì chứ. Nghe gió thì nói là mưa, phàm xảy ra chuyện gì thì lập tức bàn tán ồn ào, cũng chẳng quản là thật hay giả, cứ nói cho sướng miệng rồi tính. Chuyện chẳng hề có chứng cứ, qua lời truyền miệng của bọn họ, người chẳng liên quan lập tức đã biến thành tội phạm giết người.

Đúng là triều đình hủ bại, còn thêm cả đám ngu dân suốt ngày chỉ biết đặt điều gây sự, chỉ sợ thiên hạ không loạn! Đây là nguyên nhân chính khiến Đại Tấn ta chỉ còn lại một nửa giang sơn.

Bị kì thị, cô lập khiến ta trở nên hận đời một cách khác thường.

Rốt cuộc ta đã làm sai chuyện gì? Chẳng lẽ bị sắc lang đùa bỡn cũng là lỗi của ta? Những người này chẳng hỏi xanh đỏ đen trắng, mặc kệ thị phi đúng sai, một gã nam nhân c** đái chết cũng đổ lên đầu ta. Thấy mặt ta như thấy ôn dịch, không dám ngồi chung thuyền với ta, sau lưng còn chẳng biết sẽ bàn tán những gì nữa.

Không cho ta lên thuyền ta càng muốn lên! Bảo ta dựa vào nam nhân có thế lực thì ta sẽ bám víu vào đó cho các ngươi xem! Bổn cô nương nghèo rớt mùng tơi nhưng dung mạo như hoa, các ngươi muốn đạp ta, kiếp sau nhé! (Óe, YY gớm J))

Sau khi xuống thuyền, ta đi thẳng đến Vương phủ ở Ô Y Hạng.

Quả nhiên là đệ nhất hào môn Đại Tấn, nhà cửa nguy nga, tôi tớ xếp thành hàng.

Vừa rồi bị đám người trên thuyền làm cho tức giận, ta không chút luống cuống xông lên.

Lập tức có mấy gia đinh cản ta lại, hỏi:

- Cô nương, ngươi muốn tìm ai?

Ta bật cười:

- Ta tìm ai? Ta chẳng tìm ai cả, ta là Liễu Như làm việc ở đây mà.

Một tên gia đinh chần chừ nói:

- Nhưng cô nương trông lạ mặt quá.

- Đương nhiên rồi, ta mới đến được nửa tháng.

Ngại ghê, hôm nay là lần đầu tiên bổn cô nương đến cửa, đương nhiên là lạ mặt.

- Vậy cô nương là người phòng nào?

- Ngưng nhị thiếu phu nhân.

Hẳn là gọi như vậy đi!

Nhị ca của Vương Hiến Chi là Vương Ngưng Chi, lấy Tạ Đạo Uẩn nổi tiếng tài nữ. Chính là vị tài nữ khi Tạ An hỏi: “Tuyết rơi giống cái gì” thì đáp “Giống như gió thổi tung tơ liễu”.

Vương gia đông người, sản nghiệp lớn. Người đứng canh cửa ở ngoài sao nhớ được các phu nhân có bao nhiêu tôi tớ? Ta cá là trí nhớ bọn họ không tốt như vậy.

Quả nhiên, bọn họ không truy vấn gì thêm, chỉ nói:

- Vậy sao ngươi không đi cổng phụ? Các nha hoàn, ma ma đều đi theo cửa phụ.

Ta cười nói:

- Không phải ta đã đến đây rồi sao? Chẳng lẽ nha đầu không thể vào cổng lớn, nhất định phải vòng qua đi cửa phụ mới được?

Bọn họ cũng cười cười, cuối cùng nhường đường cho ta đi vào.

Vào cửa, đầu tiên nghênh ngang đi vào trong một lúc, sau đó tìm cơ hội, kéo lấy một tên nô tài đang quét rác ở góc tường:

- Tiểu đệ đệ, ta là người đến truyền tin cho Si tiểu thư nhưng bị lạc đường, ngươi có thể chỉ cho ta biết phòng của thất thiếu gia đi theo hướng nào không?

Gia đinh kia miệng nói cả một tràng, tay chỉ lung tung khiến ta đã ngơ nay còn ngơ hơn.

Chẳng có cách nào khác, ta đành cầu hắn:

- Ta nghe chưa rõ, phiền ngươi dẫn ta đi một chút được không? Không làm mất nhiều thời gian của ngươi đâu.

Chắc hẳn gia đinh kia cũng muốn nghỉ nên rất sảng khoái vứt chổi lại, dẫn đường cho ta. Rẽ đông rồi lại quẹo tây, chẳng biết đi được bao lâu thì mới chỉ vào một cánh cổng nhỏ đóng chặt, nói:

- Đây là sân viện của thất thiếu gia.

Ánh tịch dương vừa vặn chiếu lên tấm biển treo trên cổng, bên trên là ba chữ rồng bay phượng múa: Dật phi viên.

Ta đi lên trước, vừa định gõ cửa thì cửa lại tự mở ra. Ta vội quay đầu nấp đi.

Chạy đến một góc khuất lén nhìn lại, thì ra chính là Si tiểu thư đã từng gặp đến, giờ đang cáo từ về nhà.

Miệng nàng thì cáo từ nhưng vẫn đứng ở cửa nói luyên thuyên không ngừng.

Ta nghiêng tai lắng nghe, không ngờ lại nói chuyện chết người hôm nay, nghe bọn họ bàn luận, hình như là quan phủ đã phái người đến hỏi qua nhưng vì không có chứng cứ, Vương gia lại là gia đình quyền quý, cũng chỉ dám sai người đến hỏi một chút. Si tiểu thư vì chuyện này nên cố ý tới đây an ủi.

Hai người đứng ở cửa nói một hồi, mãi đến khi Vương Hiến Chi nói:

- Cũng không còn sớm, để ta tiễn Mật tỷ ra ngoài thôi.

Lúc này Si tiểu thư mới lưu luyến rời đi.

Nếu việc này hắn đã biết, hơn nữa hiển nhiên là chẳng gây ảnh hưởng gì tới hắn thì ta việc gì phải lo lắng? Nghĩ lại, chuyện miệng nhiều người xói chảy vàng, lời đồn hủy hoại đời người chỉ có thể xảy ra với dân chúng không tiền không thế. Dòng dõi như Vương gia hẳn là không sợ.

Như vậy cũng tốt, ta cũng có thể an tâm. Vì thế ta thoải mái đi ra cổng lớn. Đêm nay không biết có thể về được không đây. Lát nữa qua bến đò nhìn xem, vạn nhất thật sự hết thuyền thì đành đến nhà Bì Bì ngủ nhờ một đêm.

Nhưng ta đi cả nửa ngày, càng đi càng thấy không ổn. Nhìn cảnh trí hoàn toàn xa lạ giữa trời chiều đang tối sầm, ta vuốt gáy tự hỏi:

- Trời ạ, ở đâu thế này? Sao còn chưa ra đến cổng?

- Đây là hoa viên nhà ta.

Một giọng nói mang theo ý cười vang lên từ phía sau ta.

- Vương Hiến Chi, a, không, Vương thiếu gia, sao lại là ngươi?

Mỗi lần quýnh lên ta sẽ gọi thẳng đại danh của hắn.

- Ta vẫn đi theo nàng, xem rốt cuộc nàng định đi đâu. Kết quả nàng miệng thì đòi ra cửa để lên đò, chân lại chạy thẳng vào bên trong.

Hắn vừa nói vừa đi đến trước mặt ta.

- Ngươi!

Ta nóng nảy:

- Biết ta đi ngược hướng mà còn không nhắc ta.

Quá đáng thật!

Hắn lại ôm chặt ta nói:

- Sao ta phải nhắc muội? Vất vả lắm muội mới tự đưa mình lên cửa, ta còn đuổi muội đi sao? Ta đâu phải thằng ngốc.

Ta đẩy hắn ra:

- Ngươi có ý gì?

Hắn cợt nhả nói:

- Đương nhiên chính là ý đó.

- Ngươi!

Ta chỉ vào mũi hắn nói:

- Thì ra ngươi là người như thế, cũng giống hệt tên Tây Môn gì gì đó, đều là sắc quỷ đầu thai.

Ta giận đến giọng nói cũng run run theo. Ta sợ hắn gặp chuyện không may, nhà cũng không về, cố ý đến báo cho hắn. Kết quả hắn lại coi ta là nữ nhân lẳng lơ tự mình đưa lên cửa.

Hắn càng cười không thể nhịn lại:

- Ý ta là, muộn như vậy muội còn đến đây, đương nhiên ta không thể để muội đi. Trên đường nhiều chuyện không an toàn. Ta sẽ thu xếp chỗ ở cho muội. Xem muội nghĩ đi đâu vậy? Ta thấy, muội mới là tiểu sắc miêu đầu thai.

Ta vội muốn chết mà hắn còn thì thầm vào tai ta:

- Nhưng mà, nếu ngươi muốn ở cùng ta, đương nhiên ta cầu còn không được.

—————————————

Đào Diệp: Ngươi nghĩ hay nhỉ!

Vương Hiến Chi: Trong phòng ta có cái này hay lắm

Đào Diệp: Cái gì hay ta cũng không thèm.

Vương Hiến Chi: Nàng không thèm, à, thế thì ta đem phiếu PK cho Mật tỷ.

Đào Diệp: Ta… Ngươi… đừng cho nàng

Vương Hiến Chi: Ngươi không thèm nhưng lại không cho ta cho Mật tỷ, hôm nay đã là ngày 20 rồi, không đưa thì sẽ bị xóa theo đúng hạn.

Đào Diệp: Ai nói ta không thèm? Ta theo ngươi là được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.