Lần đầu tiên trong cuộc đời có người mài mực cho ta, lại còn là nữ nhân đã từng đánh ta.
Từ nhỏ học viết chữ, đến giờ mới coi như có chút tác dụng. Ặc, cũng không hẳn, ta tạm thời còn thắng được nghiên mực bảo bối của mình, chỉ là chắc cũng chẳng được bao lâu. Mấy lần lên lớp gần đây, Miêu tiên sinh cũng không cho so chữ, chỉ cần so lại một lần thì chiếc nghiên mực kia nhất định lại về tay Vương Hiến Chi.
Nghiền mực xong, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người – trong đó quá nửa là ánh mắt chế diễu, khinh bỉ – ta cầm bút viết lên giấy bốn chữ: A di đà Phật!
- A! Thật tốt quá!
Bàn bị vỗ rung rung, mực suýt thì bắt ra ngoài. Tai ta chỉ nghe tiếng công chúa kêu vui mừng:
- Chính là ngươi! Về sau ngươi giúp ta viết a di đà Phật đi!
Thế này là sao? Nói chuyện với công chúa như thể đi trong sương mù vạn dặm vậy, choáng váng, hồ đồ.
Ta viết “A di đà Phật” thực ra là có ý dỗi, đương nhiên cũng có chút khẩn cầu, cầu nàng nể mặt Phật tổ mà tha cho ta. Chẳng lẽ ta xui xẻo như vậy, chó ngáp phải ruồi, lại hợp ý công chúa, từ đây sẽ bám theo ta không buông?
Nàng không nói rõ nên ta đành tự hỏi:
- Thứ cho Đào Diệp ngu dốt, vẫn không hiểu rõ ý của công chúa.
- Ai dà!
Nàng vỗ vai ta đến đau điếng!
- Ta đang muốn tìm người giúp ta viết A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130119/quyen-1-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.