Đứng ngoài phòng học, nghe vị tiên sinh họ Triệu giảng bài. Quý danh của tiên sinh là Triệu Tử Viết, bởi vì tiên sinh giảng “Luận ngữ” nên danh xưng cũng là “Tử Viết”. (Tử viết trong Luận ngữ là: Khổng Tử nói)
Sáng nay ta đến trường tương đối muộn, chỉ dọn qua loa thì Triệu tiên sinh đã tới. Mà hôm qua Hồ nhị ca về rất muộn, Hồ đại nương lo lắng nên ta phải ở bên nhà cùng bà.
Sau lại sai Hồ đại ca đến cửa hàng tìm mới phát hiện Hồ nhị ca không sao nhưng ông chủ của hắn lại xảy ra chuyện. Ngay đêm ta mang muội muội sang trấn Thanh Khê chữa bệnh thì kho hàng của hắn bị ăn trộm. Hàng hóa mang từ phương Bắc về không cánh mà bay, hắn từ ông chủ lớn thành người nghèo rớt mùng tơi – bởi vì một phần tiền mua hàng đó là vay từ tiền trang, giờ phải lấy cửa hàng và nhà để gán nợ.
Đời người phú quý và nghèo khổ chẳng thể nói trước, trong một đêm hoàn toàn có thể thay đổi mọi thứ.
Về phần Hồ nhị ca, ghế nhị chưởng quầy còn chưa ngồi ấm chỗ thì đã không còn, đương nhiên cũng rất buồn. Chỉ mong hôm nay tiên sinh cho tan sớm, ta đi chợ mua đồ ăn, tối làm mấy món mời cả nhà Hồ đại nương sang ăn. Vừa là để cảm ơn chuyện của muội muội, vừa là để an ủi Hồ nhị ca.
Lúc này, bên trong thầy trò đã hàn huyên xong, bắt đầu giảng bài.
- Khổng Tử nói: “Tuế hàn nhiên hậu tri tùng bách chi hậu điêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130116/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.