Đứng ở bến đò Nam Phổ, nhìn sông Tần Hoài nước sâu sóng cả mà ta do dự không dám lên thuyền.
Người đưa đò cầm chiếc sào dài chờ đợi một hồi, cuối cùng mất kiên nhẫn mà hỏi:
- Cô nương, rốt cuộc có lên thuyền không đây? Nếu ngươi không lên thuyền thì để ta đi đây, không thể để cả thuyền chờ mình cô nương được.
Ta vội nói:
- Ta lên, ta lên, tất nhiên là ta muốn lên rồi. Ta phải sang bên kia sông.
Người lái đò thở phào:
- Vậy cô nương lên đi, còn lần khần ở đó làm gì? Cả túi thuốc của ta cũng sắp hút hết rồi đây này
Ta đành phải kiên trì, cố gắng bước lên tấm ván hẹp chao đảo kia. Vừa mới bước được một bước đã thấy đầu váng mắt hoa, ta sợ tới độ vội chạy rụt về bờ, suýt thì ngã xuống nước
Cả người toát mồ hôi lạnh
Ta ôm chặt chiếc ô giấy mà mẹ đưa cho ta trước khi đi, nhìn con sông nước chảy xiết mà buồn bực. Làm sao bây giờ?
Lúc này một gã nam nhân bước ra đầu thuyền cợt nhả nói với ta:
- Tiểu mỹ nhân sợ lên thuyền sao? Đừng sợ, đừng sợ, có ca ca đây. Muội vươn tay qua đây, ca ca đỡ muội lên thuyền
Người trong thuyền ồn ào nói:
- Lão Mai, ông đúng là đồ quê mùa, không biết thương hương tiếc ngọc, vẫn là Tây Môn đại gia của chúng ta dịu dàng, chu đáo nhất.
Lão hán đưa đò lẩm bẩm biện giải:
- Nàng là một cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130094/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.