Trên đường đến đó, Tô Dĩnh đã mua một vài món đồ bổ cao cấp. Về quê tham gia lễ tang nên không tiện đem gì về, nhưng Tết nhất lại không thể tay không mà đến.
Lúc đến nơi thì cũng đã hai ba giờ chiều, mẹ Cừu đã lôi Trịnh Nhiễm về ở được vài ngày, hơn nữa Thần Thần rất nghịch ngợm, ngôi nhà vắng vẻ cuối cùng cũng có chút náo nhiệt lên.
Người giúp việc đến mở cửa, nhân tiện cầm lấy đồ trên tay cô.
Mẹ Cừu ló đầu từ trên lầu xuống, vui vẻ nói: "Tiểu Dĩnh đã về rồi?!"
Xưng hô này không khỏi khiến Tô Dĩnh sửng sốt: "Vâng, mẹ."
"Sao con không nói trước, để cơm tối mẹ chuẩn bị thêm vài món ngon." Mẹ Cừu nói với người trong bếp: "Dì, đi siêu thị mua một ít hải sản, nhớ lấy những thứ tươi ngon nhất."
Tô Dĩnh thụ sủng nhược kinh: "Không cần phiền vậy đâu mẹ."
"Có phiền hà gì đâu." Bà mỉm cười, vừa nói vừa cười bước xuống cầu thang: "Niệm Niệm, đến đây, để bà xem con có gầy hay không, bao lì xì bà đã để sẵn, chỉ chờ con về thôi."
Tô Dĩnh vỗ vai Cố Niệm, nói nhỏ: "Mau đi đi."
Niệm Niệm nhìn Tô Dĩnh, mỉm cười, đá giày ra, vui vẻ chạy đến chỗ mẹ Cừu.
Trịnh Lãng Hiên đã mang Thần Thần ra ngoài tản bộ, Tô Dĩnh đi một vòng ở tầng một, cuối cùng tìm thấy Trịnh Nhiễm ở ngoài ban công của thư phòng. Trên người chị đắp một cái chăn, đang nằm trên ghế đọc sách và phơi nắng.
Tô Dĩnh nhỏ giọng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiem-tuc-ho-nhao/2736416/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.