Hai tai Tô Dĩnh nóng lên, không biết là đang bị ai đó nhắc hay là mắng.
Chu Phàm từ quê gọi điện đến chúc Tết. Cô trốn đến ban công nói chuyện một lúc. Ngay khi tắt máy thì nhìn thấy tin nhắn ngắn của Quách Úy.
Nội dung vẫn như mọi khi, không có bất kỳ sắc thái cảm xúc nào, rất giống với phong cách của Quách Úy, anh nói: Chúc em đột phá trong tình trạng khó khăn trước mắt, có một sự nghiệp suôn sẻ và một năm mới vui vẻ.
Sau đó, anh đã gửi đến một bao lì xì, số tiền là một loạt số "8", lần vun tay này rất hào phóng, và nó rất hình thức, giống như đang trao phần thưởng cuối năm cho nhân viên.
Trong lòng Tô Dĩnh nhịn không được hừ một tiếng, nhưng lại không biết khóe miệng mình đã có chút cong cong, nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, cô tiếp nhận bao lì xì.
Vừa định xoay người đi vào, anh đã trực tiếp gọi đến.
Hôm nay cả anh họ và chị họ đều ở đây, cũng ăn cơm tất niên, cũng xem chương trình TV thường lệ, nhưng bầu không khí của cả căn nhà vẫn có một sự trầm lặng không thể nào tả được, đặc biệt là tiếng pháo nổ bên ngoài, càng cho thấy sự thê lương của họ.
Buổi tối, chị họ đã trốn trong bếp khóc thầm. Tô Dĩnh không nói gì, chỉ lặng lẽ lui ra ngoài. Người thân ra đi, nỗi đau này không thể nào xoa dịu được, nó luôn cần phải có một quá trình để tự chữa lành.
Tô Dĩnh nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiem-tuc-ho-nhao/2736413/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.