"Đội trưởng, anh Tiểu Lục đi đâu rồi?" Sau buổi diễn Phó Sương đi tìm Kỳ Tích khắp nơi. 
Nhậm Tư bảo cậu nhỏ tiếng lại, Phó Sương lúc nào cũng ồn ào như thế. 
"Chắc là đang trong nhà vệ sinh, bây giờ không cần đi tìm cậu ấy." 
Phó Sương mím môi. 
Nhậm Tư đánh nhẹ vào ngực cậu ta, "Cứ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, biết chưa?" 
"Biết rồi, em biết rồi." Phó Sương ngoảnh đầu, "Nhưng thế này thực sự được sao?" 
Lần này Nhậm Tư không nói gì. 
Bên kia Kỳ Tích đang đứng trước gương trong phòng vệ sinh. Khuôn mặt và cần cổ của thiếu niên trong gương đều là nước. Cậu nhìn bản thân trong gương, không ngừng thở dốc, một giọt nước rớt xuống sàn, khuôn mặt dần lộ lên nét cười. 
Sau khi đi ra ngoài, Kỳ Tích phát hiện các thành viên đều đang đợi mình. Phó Sương nói trước: "Anh, giờ bên ngoài có rất nhiều người, đợi lúc nữa anh đi sau em, nói không chừng còn có cả mấy tên đến chụp hình hộ." 
Cậu ta biểu hiện rõ ràng quá, Nhậm Tư quay lưng lại thở dài. 
Kỳ Tích đứng hình: "À không sao đâu, bình thường cũng có nhiều người mà?" 
Phó Sương thì rất kiên định: "Nói tóm lại anh cứ đi sau em." 
Cuối cùng thì Kỳ Tích vẫn bị bắt đi theo sau Phó Sương. Bảo vệ đứng thành một hàng để duy trì trật tư, tiếng máy ảnh "tách tách" không ngừng. 
Kỳ Tích ngẩng đầu nhìn người đi trước mình. Phó Sương giờ đã trưởng thành rất nhiều so với ba năm trước. Trước kia vẫn còn là một đứa trẻ không dám nói chuyện, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiem-cam-bia-dat-tin-don/1111651/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.