Thật sự Lận Khiêm vẫn có chuyện muốn hỏi cô, là sau khi bọn họ chỉ thiếu chút nữa lật đổ bàncơm, suýt nữa đụng đổ nến bằng bạc vừa mua lên trên rèm cửa sổ, bắt đầutừ trên bàn cơm, một đường từ ghế sa long đến sàn nhà, tay vịn cầu thang lăn đến trên giường.
Lúc này toàn thân trên dưới của Tống MộThanh đều chỉ còn dư lại một cái áo sơ mi. Anh nhìn cô cởi hai nút áo,nút thứ ba xiêu vẹo lung lay chỉ chực tuột ra khỏi sau khi hai người xérách chiếc áo. Khóa chặt chân mày nói: “Về sau em đi làm đều phải ăn mặc như vậy?”
Đôi mắt quyến rũ như tơ củaTống Mộ Thanh liếc anh mộtcái, đôi tay khoác lên cổ anh rồi chậm rãi đặt lên vết rách trước ngựcmình.
“Có phải anh cảm thấy… cái này không tốt lắm, em đổi một cái tốt hơn.” Hai cánh tay trắng noãn đặt lên hai nút áo.
Đầu ngón tay non mềm, nút áo màu trắng mượt mà, giọng nói mềm dẻo… Trongđôi mắt đen của anh tối lại, chỉ cảm thấy huyết dịch của cả người đềutuôn ra từ một chỗ, hầu kết bên trên dịch chuyển, nhìn chằm chằm mỗiđộng tác của đầu ngón tay cô.
Tống Mộ Thanh đùa dai điểm điểmlồng ngực rắn chắc của anh, bịu môi, bộ dáng ủy khuất, liếc nhìn áo sơmi mở hơn phân nửa của mình: “Anh không thích màu trắng ư, vậy ngày maiem mặc áo sơ mi màu đen là được rồi.”
Màu trắng cũng đã đủ gợicảm, lại còn màu đen? Trên trán Lận Khiêm nổi gân xanh, hiện tại anh hận không thể lập tức đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiem-ben-trai-quay/2988437/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.