- Ta.......chết sao? Chu An hồi lâu mới mở mắt tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên mặt đất lạnh lẽo. “Nơi này....không phải mình thư phòng” Chu An khẽ thì thầm, lòng không khỏi có chút bi ai.
Hắn sống nhiều năm vốn đã nhìn nhạt sinh tử, nhưng khi phát hiện ra bản thân đã chết, hắn cũng cảm thấy thất lạc. Con người ai cũng như vậy.
.........
-A, không hẳn! đây là ta chân thân!
Quan sát mình cơ thể, Chu An thốt lên hơi bất ngờ. Hắn phát hiện này là thân thể, không phải linh hồn, thân thể vẫn giữ nguyên hình dạng trước lúc tắt thở, lúc hắn viết xong hai chữ “Nghịch Trần”. Khi ấy thọ nguyên dập tắt, sức cùng mà ngã xuống, chẳng hiểu tại sao lại lạc vào nơi này.
Nếu linh hồn vẫn còn trong cơ thể, điều này nói rằng hắn chưa có chết.
- Chẳng lẽ đây là Địa Ngục Diêm La? Nghi hoặc quan sát xung quanh.
Đã thấy nơi hắn đứng mặt đất một màu đen kịt, khắp nơi cằn cỗi nất nẻ. Chân trời mây đen mù mịt, sấm chớp giật liên hồi, lâu lâu từng đợt âm phong thổi qua, khí lưu lạnh thấu xương.
Phía xa, nơi phương Bắc, không gian tức thì vặn vẹo, hình thành một cái nát tan chân trời, từ đó ánh sáng màu hồng lóe ra. Nhìn lại, chính nơi đó tựa hồ cất giấu một lối đi, chỉ là lối đi này bị sấm sét bao phủ để hắn nhìn không rõ.
Địa Ngục? Chu An đầu tiên liên hệ đến hai chữ này, đầu kia thông đạo phải chăng dẫn đến Diêm La điện?
Địa Ngục Diêm La, trong truyền thuyết người chết đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tran/73830/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.