Gió thổi đìu hiu, Chu An lại ra vườn uống rượu ngắm hoa. Đáng tiếc là năm nay khí trời ẩm ướt, hanh khô bất chợt, hoa đào còn chưa có nở. Không có hoa đào làm bạn, không có Tiểu Nguyệt hâm rượu, nghĩ đến hắn uống một mình có chút tẻ nhạt….
Giờ phút này, Chu An tầm mắt, ngay tại hắc nhẫn bên trên. Vài ngày nay, tiểu nhẫn thường thường dị biến, hai chữ cổ in chìm ở bề mặt, cổ lão khí tức càng ngày càng đậm đà. Cái kia tiếng kêu gọi, cũng thêm dồn dập.
- Nghịch Trần giới nội không gian ta từng thăm dò rồi, chỉ rộng tầm năm thước, bên trong rất hỗn độn, thần thức vừa chạm đều lập tức bị nuốt chửng. Cái kia tang thương khí tức là xuất phát từ đấy, cũng không hẳn từ đấy….
- Mấy ngày nay, mịt mờ tiếng kêu gọi, càng thêm rõ ràng. Ta cảm giác này hai chữ cùng mình có quan hệ rất lớn….
- Ta... cũng cảm giác mình thọ nguyên sắp cạn….càng như vậy, Nghịch Trần giới càng sẽ câu thông sao?
Buổi chiều, Chu An quyết định lần nữa viết chữ. Thư phòng bừa bộn, bụi phủ đầy đất, Tiểu Nguyệt không ở hắn cũng chán nên phòng chẳng ai dọn dẹp. Chu An lấy một chồng giấy, mài đầy nghiên mực bắt đầu tập trung viết. Hắn viết đi viết lại, thử tiếp cận cái kia cổ lão khí tức.
Qua một đêm, Chu An viết nốt nét thứ ba của chữ “Nghịch”, phá gần năm mươi tờ giấy, khô một phần ba nghiên mực.
Thứ ba ngày, Chu An ngòi bút tàn tã, nghiên mực khô cạn, cuối cùng đã viết xong chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tran/73829/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.