“Đi!”
Phương Hà khẽ nâng ngón tay lên, điểm ra một chỉ.
Liệt Diễm Côn run lên, sau đó quay tít một vòng, chớp mắt liền huyễn hóa ra hư ảnh của nó lớn hơn mười trượng, rồi lấy tốc độ rất nhanh nhằm hướng cửa hang động đánh tới. Hư ảnh Liệt Diễm Côn đi tới đâu, không khí chỗ đó liền nóng lên tới đó khiến cho người ta có cảm giác khó thở.
Lúc này ở bên cạnh Văn Phụng cũng không chần chừ thêm chút nào nữa, tiểu kiếm trong tay hắn được tế ra, hai tay hắn cũng liên tục đánh ra vài đạo pháp quyết, đồng thời miệng khẽ lẩm bẩm từng câu chú ngữ tối nghĩa khó hiểu.
Thuận theo đó, tiểu kiếm hào quang đại tố, chớp động vài cái thể tích liền bành trướng lên, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một thanh cự kiếm lớn hơn một trượng, uy áp bộc phát ra cũng không thua kém gì Liệt Diễm Côn là mấy.
Có điều, khí tức trên Kim Ô Kiếm phát ra lại băng hàn lạnh thấu xương, trái ngược với khí tức của Liệt Diễm Côn.
Phương Hà ở bên cạnh cảm nhận được khí tức từ Kim Ô Kiếm phát ra, tâm thần cũng hơi rung động. Hắn không nghĩ tới, Kim Ô Kiếm này lại là khắc tinh của Liệt Diễm Côn.
Mà lúc này, trên mặt Văn Phụng hiện lên một tia quyết đoán. Ngón tay khẽ điểm ra một chỉ, Kim Ô Kiếm một hồi run rẩy, phát ra từng tiếng kêu ông ông. Cũng giống như Liệt Diễm Côn của Phương Hà, Kim Ô Kiếm cũng biến ảo ra một hư ảnh cự kiếm lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-tu-tien/2399621/quyen-2-chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.