Chương trước
Chương sau
Sở Cửu Ca cười nói: "Vận may của ta tốt như thế đó, ngưỡng mộ đố kỵ đi! Ngươi bây giờ cũng có cơ hội ngăn cản ta thắng ngươi, muốn động thủ không?"
Tử Tinh Châu nói: "Vậy còn phải nói sao! Ta sẽ không khách khí với ngươi đâu."
Tử Tinh Châu nhảy về phía Sở Cửu Ca, phát động công kích đối với Sở Cửu Ca.
Vì để không cần phải mặc nữ trang, vì để không biến thành nữ nô, hắn đương nhiên phải dốc hết toàn bộ sức kháng chiến đến cùng.
Sở Cửu Ca đơn giản dễ dàng tránh khỏi công kích của hắn, lộ ra một nụ cười với Tử Tinh Châu, sau đó nói: "Tiểu Hắc, hắn liền giao cho ngươi rồi."
Khi tiểu hồ ly nhỏ màu lửa đỏ đó công kích hắn, Tử Tinh Châu nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt.
Một tiểu gia hỏa dễ thương như vậy, đỏ chói như vậy, hắn sao nỡ ra tay.
Bên phía yêu thú cửu phẩm đó truyền đến một tiếng gầm gừ, trông như rất thống khổ, Sở Cửu Ca xông qua đó.
Khi Sở Cửu Ca vẫn còn chưa tiếp cận được yêu thú cửu phẩm đó thì thân thể nó đột nhiên thu nhỏ lại, biến thành một quả cầu bằng lông màu đen, so với Hắc Viêm nhỏ hơn không bao nhiêu.
Tuy rằng không có màu đỏ sáng trưng đẹp mắt như Hắc Viêm, nhưng mà một đoàn lông lá, với đôi mắt to đen tuyền, đôi tai tròn tròn, cũng vô cùng dễ thương, so với cái thứ to lớn trước đó hoàn toàn cách biệt một trời một đất.
Khi Tử Tinh Châu nhìn thấy ngân châm bay ra từ ngón tay của Sở Cửu Ca liền hét lớn: "Sở Cửu Ca, ta nhận thua, ngươi đừng gϊếŧ con gấu nhỏ dễ thương như vậy mà! Ta nhận thua còn chưa được hay sao?"
Vì để bảo vệ con vật dễ thương, Tử Tinh Châu nguyện ý tiếp tục mặc nữ trang, hy sinh không phải chỉ lớn một chút thôi đâu.
"Phụt!" Ngân châm đâm vào trong thân thể của quả cầu lông lá, Tử Tinh Châu giận rồi!
"Sở Cửu Ca, ngươi sao lại nhẫn tâm xuống tay?"
Sở Cửu Ca lúc này bồng lên đoàn lông lá nhỏ đó, cảm giác trên tay không tồi, cũng không nặng.
Cô lại lấy ra thêm ba cây ngân châm, nhìn về phía Tử Tinh Châu đang phẫn nộ nói: "Ta không có gϊếŧ nó, ngươi nhận thua, đây là ngươi nói đó. Ngươi không thể nuốt lời đâu đó."
"Kỳ thực ta cũng không nghĩ đến gϊếŧ nó mà! Một châm vừa rồi chỉ là muốn giúp nó mà thôi, thân thể nó xuất hiện một chút vấn đề, ta cần phải tiếp tục trị liệu cho nó, ngươi an phận một chút." Sở Cửu Ca nói.
Cả người Tử Tinh Châu cũng ngơ ra rồi, hắn.. hắn đây là bị Sở Cửu Ca gài bẫy rồi sao, gia hỏa này quá phúc hắc đi!
"Ngươi sao không nói sớm?"

Sở Cửu Ca nói: "Ai bảo ngươi trong phút chốc đã nhận thua, ta cũng không ngờ đến ngươi sẽ đưa ra quyết định như vậy mà!"
Gia hỏa này quả thật quá phúc hắc rồi, đáng ghét!
Sở Cửu Ca vốn dĩ chỉ muốn ghẹo gia hỏa này, nếu đã thua rồi thì thua rồi vậy, tiếp tục ức hiếp gia hỏa này thì gia hỏa này quả thật quá tội nghiệp rồi.
Ngàn tính vạn tính cũng không ngờ đến tên Tử Tinh Châu ghiền lông lá này sẽ vì con vật dễ thương hy sinh lớn đến vậy!
Tử Tinh Châu ngay lúc này tức đến thổ huyết rồi, hắn phải vịn vào thân cây mới có thể miễn cưỡng đứng vững, hắn nói với Sở Cửu Ca: "Ta muốn yên tĩnh một chút!"
"Nó không có gì chứ?"
Sở Cửu Ca đang dẫn dắt nguồn lực lượng hỗn loạn trong thân thể của yêu thú cửu phẩm, đại khái đã hiểu nguyên nhân gia hỏa này phát điên rồi, "Trong khi nó đang tiến cấp lên yêu thú cửu phẩm thì có người tranh thủ lúc nó đang suy nhược hạ độc nó, khiến cho lực lượng của nó bạo nổ không thể khống chế, nếu không một đầu yêu thú cửu phẩm như nó không thể nào xuất hiện tại lân cận Lục Phỉ Thúy thành."
Loại độc này đối với Sở Cửu Ca mà nói không khó giải, nhưng mà gia hỏa này bị hành hạ quá rồi đến nỗi biến thành hình dạng thu nhỏ như bây giờ, cần phải mất một khoàng thời gian mới có thể khôi phục.
Thanh trừ hết độc, Sở Cửu Ca nói: "Xong rồi, có thể đi rồi! Tử Tinh Châu chẳng lẽ ngươi muốn qua đêm ở đây sao?"
Tử Tinh Châu nói: "Cứ để nó ở đây như vậy, một đoàn lông lá nhỏ như vậy, có phải quá nguy hiểm hay không?"
"Người ta cho dù biến nhỏ rồi thì trước đó vẫn là yêu thú cửu phẩm đó! Còn chưa đến phiên ngươi lo lắng."
Thế nhưng ngay khi Sở Cửu Ca muốn rời khỏi, đoàn lông lá nhỏ đó đuổi theo phía sau của Sở Cửu Ca.
Đôi mắt to to đen tuyền đó ướŧ áŧ nhìn theo Sở Cửu Ca, như thể Sở Cửu Ca là một tên phụ tâm bỏ rơi nó vậy.
"Hu hu.."
Tử Tinh Châu cảm thấy tim mình như muốn tan chảy ra rồi, hắn nói: "Ta cảm thấy vẫn là đưa theo nó sẽ tốt hơn, đợi nó hồi phục rồi.."
Tử Tinh Châu muốn ôm con vật dễ thương vào lòng, thế nhưng con vật dễ thương đối với hắn một chút cũng không thân thiện, trực tiếp cho hắn một móng vuốt gấu.
Tốc độ của đoàn lông lá quá nhanh, Tử Tinh Châu tránh không khỏi, mu bàn tay nhiều thêm một đạo vết thương máu.
"Hít!" Tử Tinh Châu hít ngược một hơi lạnh.
Tử Tinh Châu rất đau lòng, đoàn lông lá nhỏ này không thích hắn lắm!

Dù sao vừa nãy hắn cũng vì cứu nó, hy sinh lớn đến vậy, quá đau lòng rồi!
Đoàn lông lá nhỏ dù thế nào cũng muốn đi theo Sở Cửu Ca, cho dù Sở Cửu Ca không ngó ngàng gì đến nó, nó vỗn dĩ đã bị thương, vì đuổi kịp tốc độ của Sở Cửu Ca thân thể nó lung lay hết mấy lần thiếu chút đã ngã ra.
Nếu như không phải do đoàn lông lá nhỏ không cho hắn ôm, Tử Tinh Châu nhất định nâng niu trên tay bảo vệ nó thật tốt, tuyệt đối không như Sở Cửu Ca nhẫn tâm như vậy.
Sở Cửu Ca vẫn luôn cảm nhận được hai luồng ánh nhìn đầy ai oán phía sau lưng, đoàn lông lá nhỏ đó có cắt đuôi thế nào cũng không được.
Sở Cửu Ca cũng bất lực, Sở Cửu Ca đem nó ôm lên, khiến cho Tử Tinh Châu ngưỡng mộ đố kỵ là vì đoàn lông lá nhỏ lại không từ chối Sở Cửu Ca, cũng không có thương đến cô, ngược lại dáng vẻ rất hào hứng.
Đại ngộ khác biệt như vậy thật sự quá khiến người ta đau lòng rồi!
Sở Cửu Ca nhìn chằm chằm đôi mắt đen thẳm đó hỏi: "Ngươi muốn đi theo ta?"
"Vậy ngươi để tên gia hỏa đó chăm sóc ngươi vậy!" Sở Cửu Ca nhẹ nhàng ném qua, đoàn lông lá nhỏ này liền trong không trung vẽ ra một đường bay ra ngoài.
"Cẩn thận chút! Nếu như té phải tiểu khả ái thì làm thế nào?" Tử Tinh Châu vội vàng ôm chặt đoàn lông lá nhỏ.
Bởi vì Sở Cửu Ca đã mở lời, đoàn lông lá nhỏ đương nhiên không dám thương đến Tử Tinh Châu, phi thương an phận ở trong lòng Tử Tinh Châu, Tử Tinh Châu kích động muốn bay lên.
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm Sở Cửu Ca, ân nhân đó! Ân nhân thật sự, hắn có thể ôm ôm quả cầu bằng lông dễ thương này rồi.
Trên đường trở về có thêm một con yêu thú cửu phẩm, nơi đây căn bản không có yêu thú nào không có mắt tự tìm đường chết.
Ngay lúc đó đột nhiên Sở Cửu Ca dừng lại bước chân, cô mở miệng nói: "Đợi chút! Phía trước có người."
"Tử Tinh Châu, đi theo ta, cẩn thận một chút, thực lực của đối phương không yếu, là loại tùy tiện động động thủ liền có thể bóp chết chúng ta đó."
Đối với năng lực quan sát của Sở Cửu Ca, Tử Tinh Châu đã không còn cảm thấy kì quái nữa, hắn phi thường phối hợp.
Rất nhanh bọn họ tiếp cận một nơi, nghe thấy có người đang nói chuyện.
"Rốt cuộc ở đâu nhảy ra một thần tiễn thủ, vậy mà lại dám phá hỏng đi việc tốt của chúng ta, không dễ gì mới dẫn dụ được một con yêu thú cửu phẩm qua đó, khiến cho Lục Phỉ Thúy thành không được an nhiên, không ngờ đến lại thất bại rồi!" Một âm thanh tức lồng lộn truyền ra.
"Việc đã đến nước này, không có cách nào tranh thủ lần yêu thú bạo động này mà hủy diệt Lục Phỉ Thúy thành, vậy chỉ còn cách nghĩ biện pháp khác rồi."
Lục Phỉ Thúy thành sản sinh linh ngọc, một tòa thành giàu có như vậy thì có người dòm ngó vị trí thành chủ cũng không khó hiểu, nhưng mà hạ độc yêu thú cửu phẩm khiến cho nó phát điên, thiếu chút gϊếŧ chết vô số bách tính trong thành, làm như vậy thật sự là quá điên cuồng rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.