Tiểu Băng Dực lại hờ hững liếm móng vuốt đầy lông trắng: “Người nhìn bộ dạng kia của hắn, còn chết được hả?”
Linh Diên và Hắc Thuần nhìn theo hướng móng vuốt nhỏ của nó đều ngây ngẩn cả người.
Bọn họ thật không ngờ bây giờ mới qua bao lâu mà người vốn dĩ khó thở, toàn thân xanh đen kia chẳng những đã khôi phục hô hấp bình thường, ngay cả làn da xanh đen vậy mà hiện tại cũng đã chẳng khác người bình thường lắm. Đương nhiên, đó là không chú ý tới mấy chấm đen lấm tấm trên người hắn ta.
Linh Diên lập tức nắm lấy mạch đập của hắn ta, vừa sờ vào, lông mày của nàng thoáng cái đã nhíu lại, trong ánh mắt nhìn Băng Dực tràn đầy không tưởng tượng nổi.
“Chuyện, chuyện này cũng quá thần kỳ rồi. Nếu cứ theo đà này đâu cần phải uống thuốc nữa chứ, chỉ cần tùy tiện hút hút là được rồi!”
Băng Dực tức giận nhìn nàng một cái: “Quên nói cho người biết, năng lực này của người, một tháng chỉ có thể dùng một lần. Lúc này gánh nặng của cơ thể người đã tăng lên người mà còn muốn dùng thêm mấy lần, dùng nhiều hơn sẽ chết sớm đấy!”
Linh Diên lạnh sống lưng, tất nhiên hiểu rõ tên nhóc này sẽ không lừa nàng, nhưng có một số việc vẫn phải tìm hiểu.
“Vậy một tháng dùng hai lần thì sao?”
Trên thế giới này ở đâu ra nhiều tuyệt đối như vậy, ngoài ý muốn thì ngược lại tầng tầng lớp lớp.
Băng Dực rất nghiêm túc nhìn nàng một cái: “Không phải ta đang nói đùa với người, một tháng một lần đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125478/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.