Vệ Du Sâm đầu đội kim quan, khuôn mặt như ngọc nhìn Vệ Giới dựa vào giường, tóc đen như mực xõa tung, tinh thần thoạt nhìn không tốt lắm, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc.
Vì vết sẹo nên cho dù gương mặt của Vệ Giới mang vẻ bệnh tật cũng có chút dữ tợn, sắc môi cũng có chút trắng bệch bất thường, làn da trắng bệch của cánh tay lộ ra ngoài càng làm bật lên gân xanh vằn vện.
Trong phòng nồng nặc mùi thuốc, không giống như tạo thành trong một ngày hoặc trong vòng nửa canh giờ.
Vệ Du Sâm đi tới cạnh giường, hơi cau mày hỏi: “Sao lại bệnh nặng như vậy?”
Nếu giả bộ, vậy không khỏi quá thật rồi. Chẳng lẽ, hắn thật sự bệnh cũ tái phát?
Vệ Giới rũ mắt, lạnh nhạt nhìn Vệ Du Sâm: “Khiến hoàng huynh lo lắng rồi, đây là bệnh cũ, không sao.”
Thấy dáng vẻ hắn đã sớm thành thói quen, Vệ Du Sâm càng chắc chắn phỏng đoán của mình vừa rồi. Nghĩ tới đây, hắn ta lập tức nhìn về phía sau: “Ôn thái y, mau tới đây khám cho Phượng vương.”
Ôn thái y, viện chính mới nhậm chức của thái y viện, tuổi chừng ba mươi, rất trẻ trung, bộ dạng văn nhã thư sinh. Hắn ta nhìn Vệ Giới, cung kính hành lễ.
Vệ Giới không có biểu cảm gì giơ tay ra, nhẹ gật đầu với hắn ta: “Làm phiền rồi.”
Ôn thái y hoảng sợ nói: “Không dám, đây là bổn phận của vi thần.”
Rồi hắn ta ổn định tinh thần, cẩn thận dò mạch đập của Vệ Giới.
Lúc này, Vệ Du Sâm đã ngồi xuống bên cạnh Vệ Giới, dùng giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125460/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.