Chương trước
Chương sau
Có cơ hội tốt như vậy mà không lợi dụng mới là đồ ngu.
Linh Vận líu lưỡi: “Chuyện này, vậy cũng được hả?”
Linh Vô Nhai gật gù, vẻ mặt nghiêm túc: “Có thể làm được, chỉ cần viết tên vào gia phả, sớm hay muộn có gì khác nhau đâu?”
Linh Vận suy nghĩ một chút, trầm mặc, hồi sau nàng nghiêng đầu nhìn sang Ly Diên: “Vậy Ly Diên muội thì sao? Muội có ý kiến gì không?”
Ly Diên mấp máy môi, ánh mắt vô định mà tĩnh mịch.
“Theo ý của hoàng thượng, nếu con giữ hôn ước này, ông ta sẽ từ chối xóa tên, cả đời ta cũng đừng hòng thoát khỏi sự thật mình là người Ly gia? Nhưng nếu Linh gia chúng ta làm việc cho ông ta, ông ta chẳng những giải trừ hôn ước cho co, thậm chí còn đồng ý xóa tên. Có phải không?”
Linh Vô Nhai gật đầu: “Trên cơ bản là vậy. Nếu như con giải trừ hôn ước, ngoại trừ cái tên ra thì hoàn toàn không còn quan hệ gì với Ly gia. Bây giờ con đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, sao bọn họ có thể buông tha cơ hội lợi dụng con?”
Nghe đến đó, Ly Diên không khỏi nở nụ cười: “Làm gì phải phức tạp như vậy? Cuối cùng con có phải con của Ly Hồng Đào hay không, một ống máu là đủ rồi!”
“Diên Nhi có ý là…”
Khóe môi Ly Diên khẽ cong, cười giảo hoạt: “Chuyện này nghĩa phụ và nghĩa mẫu không cần để ý tới, cái danh kia bọn họ muốn lấy thì lấy đi, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn. Nếu bọn họ thật sự chọc giận con, con có rất nhiều cách khiến bọn họ tin huyết mạch của mình. Trước kia con còn không dám chắc, nhưng từ biểu hiện trước giờ của Ly Hồng Đào, khả năng con không phải con gái ông ta chiếm ít nhất tám phần.”
“Chuyện trước kia con chẳng muốn đi giày vò điều tra, nhưng nhìn từ góc độ này, bọn họ cũng đã ngồi không yên. E rằng hoàng thượng cũng không biết rõ huyết mạch của con, chuyện này chỉ cần chúng ta giữ bình tĩnh, đến lúc đó bọn họ sẽ rối loạn trận tuyến. Không phải nghĩa phụ đã nói rồi ư? Cùng lắm vào buổi lễ nhập gia phả con công khai những chuyện trong quá khứ là được, cần gì phải vì những chuyện không quan trọng mà hủy hoại tiền đồ của Linh gia trang chúng ta chứ?”
Muốn Linh gia trang làm việc cho bọn họ?
Nằm mơ đi!
“Thế nhưng Diên Nhi, làm vậy có thể sẽ không tốt cho con. Thiên hạ to lớn, cái gì cũng nói được, đến lúc đó trách nhiệm con phải gánh vác nói không chừng còn nhiều hơn bây giờ.”
Lo lắng của Mộ Thiến không phải vô lý, Ly Diên cũng biết đạo lý miệng đời đáng sợ, nhưng so với Linh gia trang mà nàng quý trọng, nhưng chuyện đó thì đáng là gì?
“Con không thèm để ý, mọi người yên tâm, con đã lớn rồi, con biết mình đang làm gì.” Nói xong, nàng nhìn về phía vợ chồng Linh Vô Nhai nở nụ cười: “Làm phiền nghĩa phụ và nghĩa mẫu vất vả một chuyến, là lỗi của Diên Nhi, bây giờ Diên Nhi sẽ xuống bếp hiếu kính hai người thật tốt.”
Linh Vô Nhai và Mộ Thiến không tỏ vẻ gì, Linh Dực và Linh Vận đã kích động tới đứng dậy: “Thật hả? Là muội nói đó, vậy ta muốn ăn cá luộc, muốn ăn sườn heo chua ngọt, muốn ăn, ừm, sườn kho, còn có còn có, tốt nhất là thêm một con dê nướng. Trời lạnh như vậy, nếu không chúng ta làm một nồi lẩu đi?”
Ly Diên nghe xong khóe miệng giật giật: “Tỷ tỷ, nhiều như vậy, tỷ ăn hết được sao? Cẩn thận ăn béo không gả đi được!”
“Con nhóc muội giỏi lắm, dám lấy chuyện này ra trêu ta. Muội quản bọn ta ăn hết hay không làm gì, hiếm khi đồ lười nhà muội xuống bếp, làm sao cũng không thể dễ dàng bỏ qua được. Nào nào nào, phụ thân mẫu thân ca ca, gọi món đi, hôm nay phải ăn cho thỏa thích mới được. Đúng rồi đúng rồi, Tiểu Đào Tử, mau qua bên gia gia kêu lão nhân gia người cũng gọi vài món. Hôm nay, nếu muội không làm ra một Mãn Hán toàn tịch thì có lỗi với tay nghề này của muội rồi!”
Ly Diên giận dỗi liếc Linh Vận một cái, ôm lấy vai nàng: “Được được được, vì người ta yêu nhất, bắt ta làm gì cũng được. Chỉ là, Linh đại tiểu thư yêu dấu của ta, có phải tỷ nên tỏ vẻ một chút, ít nhiều gì cũng giúp muội tử nhà tỷ một tay, sẵn tiện học một chút nấu nướng, sau này muốn ăn chẳng phải tự mình làm càng tốt hơn sao?”
Linh Vận vẻ mặt ghét bỏ quay đầu, không chút do dự từ chối: “Không thèm, đầy khói dầu. Muội muội phụ trách làm món ngon, tỷ tỷ ta chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa là được!”
Ly Diên xì một tiếng: “Ta thừa biết tỷ sẽ nói vậy mà. Hừ, không đi thì không đi, dù sao cái mặt đen của ta cũng không sợ bị khói hun lửa đốt, chờ đó!”
Sau khi Ly Diên rời khỏi, nụ cười trên mặt Linh Vận lập tức biến mất, nhìn về phía Linh Vô Nhai: “Phụ thân, thật sự nghe Diên Nhi hả? Vậy, vậy được không?”
Linh Dực ngồi một bên, bình thản uống trà: “Không có gì được hay không được. Diên Nhi nói đúng, chẳng phải chỉ là một cái danh thôi sao? Bọn họ đã muốn thì để bọn họ muốn đi, để xem đến lúc đó là ai không xuống đài được. Hơn nữa, chuyện này có phải mong muốn đơn phương của nước Mị hay không còn chưa biết. Mọi người đừng quên, Vệ Giới là loại người mặc cho người khác định đoạt hả?”
Vừa nhắc tới Vệ Giới, tất cả mọi người im lặng, Linh Vận chợt vỗ trán một cái: “Xem trí nhớ của muội này, lúc từ Bất Dạ thành trở về Diên Nhi đã nói, hình như Vệ Giới sẽ không bỏ qua đâu. Xem ý muội ấy, giữa hai người bọn họ có hiệp nghị gì đó!”
Linh Vô Nhai kinh ngạc nhìn con gái mình: “Vậy quan hệ của Phượng vương kia và Diên Nhi của chúng ta tốt lắm hả?”
Linh Dực không mặn không nhạt hừ một tiếng: “Nếu không có Diên Nhi nhà chúng ta, tên kia cho dù có bản lĩnh thông thiên cũng đã sớm đi đời nhà ma rồi.”

“Nói vậy, Phượng vương này cũng không ghét Diên Nhi nhà chúng ta?”
Nhan sắc và dáng người của Diên Nhi, thân là nữ hài tử quả thật là một khiếm khuyết, đây cũng là điều vợ chồng Linh Vô Nhai luôn lo lắng, cho dù tương lai có thân phận nhị tiểu thư Linh gia, bọn họ cũng không chắc có nam nhân nào sẽ không chê bai nàng.
Tuy rằng bọn họ có thể nuôi nàng cả đời, nhưng nữ hài tử đến tuổi cuối cùng vẫn phải gả đi, không thể ở lại bên cạnh bọn họ làm một bà cô già được đúng không?
Bây giờ nghe hai đứa trẻ nói vậy, đôi vợ chồng vốn đã không ôm hy vọng gì chợt lên tinh thần.
Ai ngờ Linh Vận lại lắc đầu: “Có thích hay không, ghét hay không, chỉ có thể nói, giữa bọn họ có quan hệ lợi ích. Phụ thân, mẫu thân, con cảm thấy Diên Nhi nói đúng, muội ấy không còn là đứa trẻ nữa, biết xử lý những việc này thế nào. Nếu không mọi người buông tay đi, để muội ấy tự xử lý? Nếu không được, không phải còn chúng ta phía sau ư?”
Linh Dực cũng tán thành: “Con thấy Diên Nhi có nhiều ý tưởng hơn chúng ta, nhiều năm như vậy, hai người đã thấy muội ấy chịu thiệt gì chưa? Ban nãy muội ấy cũng đã nói rõ, cũng không định hợp tác với hoàng gia. Nếu như thế, chúng ta hãy buông tay xem thử. Nói không chừng quyết định của nha đầu kia là đúng!”
Vợ chồng Linh Vô Nhai trao đổi một ánh mắt, lại nhớ tới biểu hiện mấy năm nay của Ly Diên, chỉ xem từ việc giải quyết nguy cơ ở Bất Dạ thành, năng lực của nha đầu kia đã nằm ngoài tưởng tượng của bọn họ. Có lẽ, lo lắng của bọn họ thật sự là dư thừa.
Sau khi quyết định như vậy, bọn họ không đặt chuyện tộc danh của Ly Diên trong lòng nữa, cả nhà tổng động viên, nhất trí dồn tất cả lực chú ý vào lễ nhập gia phả tháng sau.
Bên phía Ly Quyền đợi trái đợi phải không đợi được tin tức của Linh gia trang, ngược lại chờ được Ly Hồng Đào đã sớm ngồi không yên.
Lúc Ly Quyền báo cho Ly Hồng Đào biết phương án của mình, sắc mặt Ly Hồng Đào đột nhiên biến đổi: “Hoàng thượng, sao ngài lại không thương lượng với vi thần một chút đã quyết định chứ? Chuyện này, chuyện này, lỡ như, lỡ như bọn họ tàn nhẫn muốn công khai chuyện quá khứ thì sao? Đến lúc đó mặt mũi của vi thần để đâu? Tương lai mấy đứa con gái của vi thần phải lập gia đình thế nào?”
Mấy ngày nay Ly Quyền cũng có chút nôn nóng bất an, ông ta luôn cảm thấy hình như mình đã bỏ qua chuyện gì đó. Hôm nay Ly Hồng Đào căng thẳng như vậy, ông ta chợt nhớ tới gì đó: “Trẫm hỏi ngươi, nếu như Ly Diên hoặc là Linh gia trang, thậm chí là trẫm mời thái y tới muốn nghiệm chứng huyết mạch của ngươi và Ly Diên, ngươi dám không?”
Cơ thể Ly Hồng Đào cứng đờ, sắc mặt đột nhiên trắng bệch: “Hoàng thượng nói vậy là có ý gì? Đang yên đang lành sao phải nghiệm chứng huyết mạch?”
Ly Quyền thâm thúy nhìn ông ta: “Linh gia trang đã tỏ vẻ, nếu như thỏa thuận không thành, bọn họ sẽ công khai chuyện quá khứ. Thậm chí, sẽ nghiệm chứng quan hệ máu mủ của ngươi và nàng ta trước mặt người trong thiên hạ. Ly Hồng Đào, ngươi nói chắc cho trẫm, Ly Diên nàng ta, cuối cùng có phải con gái ngươi hay không?”
Nếu chỉ là nghi ngờ đơn thuần bọn họ sẽ không làm chuyện quyết tuyệt như vậy. Không biết sao, đột nhiên Ly Quyền cảm thấy thân thế của Ly Diên chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Một người đang yên đang lành sao lại thay đổi bất thường thành như thế, đó là dáng vẻ của người bình thường sao? Rõ ràng thân thể của Ly Diên từng bị thương nặng, mà người ra tay…
Trong đầu Ly Quyền thậm chí có một ý nghĩ to gan, tên đường đệ này của ông ta so đo danh lợi như vậy, sẽ không bỏ qua bất kỳ một người có giá trị lợi dụng nào, sao chỉ bỏ qua Ly Diên chứ?
Cho dù hiện tại Ly Diên công thành danh toại rồi, Ly Hồng Đào cũng chưa từng nghĩ tới chuyện lấy lòng, chuyện này bình thường hả?
Rất rõ ràng, điều này chẳng những bất thường, còn có rất nhiều vấn đề.
Quả nhiên, vừa nghe thấy Ly Quyền hỏi xong, sắc mặt Ly Hồng Đào lập tức căng thẳng, ánh mắt nhìn Ly Quyền cũng trở nên lơ lửng bất định: “Hoàng thượng, Ly Diên là con gái thần, chẳng lẽ chuyện này không thể để thần giải quyết sao?”
“Vậy ngươi muốn giải quyết thế nào?” Ly Quyền khẽ dựa vào long ỷ, lạnh lùng nhìn ông ta.
Ly Hồng Đào mấp máy môi: “Linh gia muốn nhận nuôi nó, cứ theo bọn họ là được. Việc hôn sự này, tất nhiên nó cũng không thể đảm nhiệm, đến lúc đó, chi bằng như hoàng thượng nói lúc trước, cho Thiên Tuyết?
Vi thần đã từng hỏi Thiên Tuyết, tuy rằng Tuyết nha đầu hơi ngang bướng, nhưng cũng không phải đứa bé không có ý nghĩ. Nó vẫn rất hiểu lấy đại cục làm trọng, nhất định nha đầu kia sẽ đồng ý. Hoàng thượng, như vậy Ly Diên không tính là hoàn toàn thoát khỏi Ly gia, đến lúc đó muốn bắt nó làm gì, có lẽ nó sẽ không từ chối. Không biết như vậy có được không?”
“Được? Ha ha, trẫm từng nói để Ly Thiên Tuyết hòa thân, nhưng Ly Hồng Đào, điều kiện từ hôn là trẫm phải đạt được lợi ích thực tế từ hôn sự này. Ngươi cho rằng dựa vào một cái miệng là có thể nhận được lợi ích hả? Nếu Ly Diên kia là một tiểu cô nương không rành thế sự làm sao có thể dùng dáng vẻ như vậy lọt vào mắt người Linh gia? Ngươi cho rằng người Linh gia sẽ quan tâm chút danh và lợi của nàng ta hả?”
Linh gia vốn là thế gia y dược, núi thuốc, ruộng thuốc, dược liệu trong thiên hạ có mười lăm phần trăm là tới từ Linh gia, hơn nữa bọn họ còn có căn cơ vững chắc và mạng lưới quan hệ phức tạp. Nếu Ly Diên chỉ là một dược thương bình thường, ông ta cần gì phải kính bọn họ tới nước này?
Ly Hồng Đào nghe xong lại không phản bác được, Ly Quyền thấy thế xua tay cho ông ta lui ra: “Mà thôi mà thôi, nếu chuyện đã đến nước này, trẫm cũng không trông chờ ngươi có thể làm được gì. Để xem lần này Linh gia muốn làm gì đi, nếu như bọn họ thật sự phải trở mặt với Ly gia, đến lúc đó đừng trách trẫm không để ý tới mặt mũi của ngươi.”
Vốn chuyện này Ly gia đã không chiếm lý, lại có nhiều nhân tố không ổn định như vậy, đàm phán với Linh gia hoàn toàn là ôm tâm lý may mắn, bây giờ hiển nhiên đối phương cũng ôm ý nghĩ vò đã mẻ chẳng sợ nứt, nếu thật sự quậy tới mức đó, Ly Quyền còn làm gì được nữa?
Nghĩ tới đây, ông ta không khỏi nghĩ tới hoàng đế của nước Tư U Vệ Du Sâm, không biết đối phương đã nhận được thư của ông ta chưa?
Lần này thật sự hiếm thấy, có người còn có thể giữ bình tĩnh hơn ông ta. Ông ta không tin, Vệ Du Sâm nghe thấy đối tượng thành thân của Vệ Giới – Ly Diên là một tiểu thần y mới xuất hiện sẽ không lo lắng chút nào.

Đương nhiên Vệ Du Sâm cũng lo lắng, chẳng những lo lắng, hắn ta thậm chí đã sớm không nhẫn nại được liên tiếp gửi cho Ly Quyền mấy bức thư. Đáng tiếc mấy bức thư đó giống như đá chìm xuống biển, mắt thấy mười ngày cứ thế trôi qua, cuối cùng hắn ta cũng cảm giác được có gì đó không bình thường.
“Gần đây Vệ Giới đang làm gì?”
Từ khi trở về từ Bất Dạ thành, Vệ Giới chỉ lộ mặt ở chỗ hắn ta một lần, sau đó hắn ta không còn nhìn thấy hắn nữa. Không có lần nào tuyên hắn vào cung mà hắn không lấy cớ cơ thể không khỏe, khiến hắn ta cả người cũng không nhìn thấy chứ đừng nói là thương lượng cái gọi là hôn sự với hắn.
“Bẩm hoàng thượng, từ lúc Phượng vương hồi kinh đã không rời khỏi vương phủ, tất cả những người tới thăm đều bị lý do bệnh nặng không tiện gặp khách đuổi về. Chẳng lẽ, lần này Phượng vương thật sự bị thương nặng?”
Người nói chuyện là tâm phúc của Vệ Du Sâm, thống lĩnh ngự tiền thị vệ Tiêu Túc.
Đôi mắt dài mảnh của Vệ Du Sâm nhấc lên, cười khinh: “Có lần nào mà hắn không bị thương nặng? Quanh năm suốt tháng, lần nào cũng lấy cớ này, hắn không chê phiền, trẫm cũng nghe tới phiền! Vậy người bên cạnh hắn thì sao? Có hành động kỳ lạ gì không?”
“Bẩm hoàng thượng, cũng không có. Người chúng ta luôn giám sát mọi người trong vương phủ, yên lặng tới kỳ lạ. Chuyện Phượng vương mắc bệnh khó chữa đã là sự thật công khai với bên ngoài, chuyến đi đến Bất Dạ thành lần này, nói không chừng hắn…”
Tiêu Túc nói đến đây, đột nhiên dừng lại: “Hoàng thượng, ngài xem có cần đi tìm hiểu thật giả hay không?”
Đôi mắt Vệ Du Sâm tối lại, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên: “Ngươi nói rất đúng, nếu như hắn bị bệnh nghiêm trọng như vậy, về tình về lý trẫm đều không nên mặc kệ. Vậy thì, ngươi lập tức đi chuẩn bị, bây giờ trẫm sẽ xuất cung, quan tâm thăm hỏi vị hoàng đệ tốt này.”
Nửa canh giờ sau, long liễn quang minh chính đại xuất hiện trên con đường đến Phượng vương phủ. Bởi vì sắc trời đã tối nên trên đường cũng không có ai, nhưng hoàng thượng xuất cung là thế trận thế nào, hơn nữa trên đường đến đây đều là phủ đệ của quan to tam phẩm trở lên và hoàng thân quốc thích, ai mà không chú ý tới?
Vậy mà cố tình có người biết cũng không định nghênh đón, người này chính là nhân vật chính trong chuyện này —— Vệ Giới.
Trên giường, gương mặt dữ tợn của Vệ Giới hơi có vẻ bệnh tật. Hắn ngồi dưới ánh nến, thờ ơ lật sách, sau khi nghe Thanh Thần bẩm báo cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Tới rồi thì mời vào là được.”
Còn trông chờ hắn đích thân ra ngoài nghênh đón hả?
Vệ Giới theo bản năng nắm chặt đệm chăn trên người, khóe môi cong lên nụ cười khinh thường. Trời lạnh như vậy, hắn không có tâm trạng đó.
Khóe mắt Thanh Thần hơi giật giật, mặc dù đã dự đoán được nhưng thấy thất ca nhà mình nằm đây bình tĩnh như vậy, hắn vẫn không nhịn được hỏi: “Vậy, trực tiếp mời đến đây hả?”
“Ừm.” Vệ Giới tiếp tục không ngẩng đầu lên mà lật sách, giống như người tới gặp hắn căn bản là một người không quan trọng, không khơi dậy nổi chút hứng thú nào trong hắn.
Thanh Thần thầm rơi nước mắt đồng tình cho Vệ Du Sâm. Tuy rằng vị hoàng đế này hơi đáng ghét một chút, nhưng xem thái độ của thất ca nhà mình đối đãi với hắn ta, hắn ta làm hoàng đế cũng thật là ấm ức!
Mặc dù thái độ tương tự lúc trước, nhưng Thanh Thần cứ cảm thấy có gì đó khang khác. Chẳng lẽ, thật sự là vì loạn lưu trong cơ thể đã được giải quyết xong? Thế nên, không tính che giấu bản thân nữa hả?
Từ lúc Vệ Du Sâm đến trước cửa Phượng vương phủ, nhìn thấy cửa lớn đóng chặt, thậm chí đập cả buổi mới có người ra trả lời, lòng hắn ta đã lạnh tới tột cùng.
Quả nhiên, trong đám người đến đây nghênh đón hắn ta không có Vệ Giới. Càng khiến hắn ta tức giận là, hắn ta đường đường là quốc quân một nước, vậy mà đích thân tới cửa gặp hắn mới có thể biết tình hình gần đây của hắn, có thể nói là ấm ức vô cùng.
Vệ Giới này, thật là càng ngày càng càn rỡ.
“Vương gia nhà ngươi không phải ở hồ U Nguyệt hả?”
Nơi đó là cấm địa của Phượng vương phủ, càng là bí mật riêng của Vệ Giới. Vệ Du Sâm từng phái không ít người đến tìm hiểu, nhưng cuối cùng không một ai trở về. Vốn hắn ta tưởng lần này đến có thể tìm hiểu thực hư, không ngờ rằng nơi Thanh Thần dẫn bọn họ đến căn bản không phải hồ U Nguyệt gì.
“Khởi bẩm hoàng thượng, từ khi bệnh cũ của vương gia tái phát tới nay đã chuyển ra khỏi hồ U Nguyệt, bây giờ đang ở trong Hiên Viên các. Hoàn cảnh nơi đó yên tĩnh tao nhã, ra vào thuận tiện. Xung quanh hồ U Nguyệt không có đường, thật là không tiện lắm.”
Vệ Du Sâm nghe giải thích thế cười lạnh một tiếng, hiển nhiên cũng không cho là đúng. Cái gì có thuận tiện hay không, còn không phải là sợ lần này hắn ta đến đây dòm ngó hả?
Thanh Thần thu nét mặt của hắn ta vào mắt, trong đôi mắt rũ xuống hiện lên sự xem thường. Dựa vào bản lĩnh của người, cho dù cho ngươi tới hồ U Nguyệt cũng chưa chắc ngươi có thể đi vào, còn dám nói ngấp nghé? Đúng là tự dát vàng lên mặt mình!
Hiên Viên các là nơi ở trước đây của Vệ Giới, tọa lạc bên ngoài hồ U Nguyệt, là chính viện của vương phủ, thường ngày thỉnh thoảng cũng sẽ đến đây, vì vậy Vệ Du Sâm cũng không xa lạ gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.