Mặc dù Thẩm đại gia không đề cập tới việc làm thế nào mà mình săn được Thất Thải Mê Lộc này nhưng mục đích cuối cùng của hắn vẫn đã đạt được. Thấy mọi người ai nấy đều như bị kích thích nhắm chỗ cao hơn mà đi, Thẩm Tứ đắc ý liếc nhìn Hàn Tẫn.
Nhìn thấy chưa hả? Đây chính là thực lực. Vào thời khắc mấu chốt, không xem quá trình, nhìn kết quả là được.
Hàn Tẫn lườm hắn một cái, rốt cuộc hiểu rõ cái câu “người không cần mặt, vô địch thiên hạ” của Ly Diên đến cùng là ý gì.
Sau khi ăn uống no đủ, Hàn Tẫn nhìn cũng không nhìn tên nào đó, nhấc chân lên đi theo đoàn người. Hàn Thạc thì đệ đệ đi chỗ nào, ca ca đi chỗ đó, một đường theo sát phía sau, để lại Thẩm đại gia và Độc Giác thú gần như chỉ còn lại bộ xương, một mặt bỉ ổi nhìn Thất Thải Mê Lộc nhíu mày: “Ngoan, Thải Nhi, ngươi yên tâm, gia gia ta sẽ không cứ luôn yếu thế này. Tin tưởng lựa chọn của ngươi, tuyệt đối sẽ không sai đâu.”
Thất Thải Mê Lộc một mặt ghét bỏ quay đầu lại. Cái gì là lựa chọn của nó? Rõ ràng nó mới là bên không may bị lựa chọn, được chứ?
Không thể không nói, có Thất Thải trợ uy đã không còn giống trước kia nữa. Thẩm Tứ vốn đang lạc trong đám người như bật được hack, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật. Đụng phải thú cấp thấp hơn Thất Thải Mê Lộc, trong nháy mắt đã tiêu diệt xong. Hắn chỉ cần theo phía sau tìm tinh hạch là được.
Về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125438/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.