Dãy núi Hắc Tác của đại lục Tứ Phương là nơi duy nhất nối liền với Long đế quốc, là nơi có thể nhìn thấy các loại linh thú quý giá. Người tu luyện ở đại lục Tứ Phương không ai là không hướng đến đây.
Khác với khu rừng Hắc Ám, thảm thực vật nguy hiểm hơn dã thú, núi Hắc Tác là nơi ở của dã thú, yêu thú, ma thú, linh thú. Càng vào sâu, lên càng cao, sẽ càng nguy hiểm.
Mặc dù tâm trí của người tu luyện ở đại lục Tứ Phương luôn hướng về nơi thần bí này, nhưng cũng tự nhận thức được bản thân có mấy phần thực lực, nên phần lớn bọn hắn chỉ hoạt động bên dưới núi Hắc Tác.
Vệ Giới xuất hiện ở đây cũng vì đã nghĩ đến nơi này từ lâu. Ngược lại không nghĩ tới, vừa mới đến đã đụng phải hai tên này.
“Hoa Mậu, sao lại là ngươi? Độc Giác thú này gia đã nhìn chằm chằm hơn một canh giờ, ngươi từ nơi nào xuất hiện thì lăn ra nơi đó cho gia!”
Ngọc Ngân nắm chặt sừng của Độc Giác thú, một chân giẫm trên móng trước của nó, đôi mắt đẹp nhìn chòng chọc vào Hoa Mậu đối diện, người cũng đang nhìn chằm chằm con mồi của mình, đáy mắt cực kỳ khó chịu.
Không chỉ Ngọc Ngân chật vật, còn có Hoa Mậu, hầu như không phân biệt nổi quần áo trên người là màu gì. Điểm khác với vẻ câu người yêu nghiệt ngày xưa chính là hôm nay hắn ta giống như ăn mày ven đường. Đầu tóc rối bời, tròng mắt phát sáng nhìn chằm chằm còn kéo lại chân sau Độc Giác thú.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125436/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.