Hôm đó, vì nàng không chịu đựng nổi lực hút của Vệ Giới, cuối cùng đã hôn mê. Cho nên, nàng căn bản không nhìn thấy, băng châm đang yên đang lành sao lại biến mất trong lòng bàn tay nàng.
Nay nghĩ lại, chỉ có thể hỏi hai thú cưng của nàng thôi. Có lẽ khi đó bọn chúng đã nhìn rõ chăng?
Hắc Thuần nghiêng đầu nghĩ một hồi: “Băng châm bị Vệ Giới hút vào trong cơ thể. Còn về phần cuối cùng vì sao lại xuất hiện trong lòng bàn tay người thì bọn ta cũng không rõ.”
Dù có biết nhưng hiện tại cũng không thể nói cho nàng biết được, dứt khoát giấu kín không nói.
“Cho nên, ý của ngươi là sau khi bị Vệ Giới hút vào nó đã lại chuyển sang cho ta?”
Dưới sự ra hiệu của Hắc Thuần, Bạch Tra gật gật đầu: “Có thể nói như vậy. Còn về phần hộp đựng băng châm thì đã hóa thành bột phấn theo sự biến mất của băng châm rồi.”
Môi Ly Diên mím chặt thành một đường thẳng. Nàng cúi đầu cẩn thận vuốt ve băng châm trong lòng bàn tay, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: “Vậy, các ngươi có từng nói nghe về băng châm này không?”
Hắc Thuần và Bạch Tra đồng thời lắc lắc đầu: “Về chuyện băng châm thì vẫn cần người phải tự mình nghiền ngẫm thôi.”
Băng châm này là do nàng nhặt được trong một lần lên núi hái thuốc, vô ý bị trượt chân ngã xuống vách núi.
Khi đó, bên cạnh hộp băng châm còn có một bộ hài cốt. Mà trừ hộp và châm ra, hộp băng châm này chẳng có bất cứ hướng dẫn sử dụng nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125431/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.