Chương trước
Chương sau
Hôm đó, vì nàng không chịu đựng nổi lực hút của Vệ Giới, cuối cùng đã hôn mê. Cho nên, nàng căn bản không nhìn thấy, băng châm đang yên đang lành sao lại biến mất trong lòng bàn tay nàng.
Nay nghĩ lại, chỉ có thể hỏi hai thú cưng của nàng thôi. Có lẽ khi đó bọn chúng đã nhìn rõ chăng?
Hắc Thuần nghiêng đầu nghĩ một hồi: “Băng châm bị Vệ Giới hút vào trong cơ thể. Còn về phần cuối cùng vì sao lại xuất hiện trong lòng bàn tay người thì bọn ta cũng không rõ.”
Dù có biết nhưng hiện tại cũng không thể nói cho nàng biết được, dứt khoát giấu kín không nói.
“Cho nên, ý của ngươi là sau khi bị Vệ Giới hút vào nó đã lại chuyển sang cho ta?”
Dưới sự ra hiệu của Hắc Thuần, Bạch Tra gật gật đầu: “Có thể nói như vậy. Còn về phần hộp đựng băng châm thì đã hóa thành bột phấn theo sự biến mất của băng châm rồi.”
Môi Ly Diên mím chặt thành một đường thẳng. Nàng cúi đầu cẩn thận vuốt ve băng châm trong lòng bàn tay, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: “Vậy, các ngươi có từng nói nghe về băng châm này không?”
Hắc Thuần và Bạch Tra đồng thời lắc lắc đầu: “Về chuyện băng châm thì vẫn cần người phải tự mình nghiền ngẫm thôi.”
Băng châm này là do nàng nhặt được trong một lần lên núi hái thuốc, vô ý bị trượt chân ngã xuống vách núi.
Khi đó, bên cạnh hộp băng châm còn có một bộ hài cốt. Mà trừ hộp và châm ra, hộp băng châm này chẳng có bất cứ hướng dẫn sử dụng nào cả.
Nó đã đi theo nàng hơn hai năm, giúp đỡ nàng rất nhiều trong việc chữa trị cho người bệnh. Cho dù nay nó đã hóa thành ký hiệu, tác dụng của nó không những không mất đi mà ngược lại còn khiến nàng vui mừng hơn khi trước.
Nhưng tác dụng của ngân châm vốn không phải là bắt mạch mà là đâm vào huyệt đạo châm cứu. Nàng vẫn luôn cảm thấy châm của nàng chắc không chỉ như những gì nàng nhìn thấy mới đúng.
Nhưng… phải làm sao để phát hiện và sử dụng nó cho thật tốt đây?
Lông mày Ly Diên nhíu chặt, mắt không chớp, nhìn chằm chằm ký hiệu hình châm màu băng lam, chỉ lớn bằng ngón tay cái trong lòng bàn tay. Ánh mắt dần trở nên u tối khó đoán.
Đột nhiên, trước mặt chợt bừng lên một luồng sáng màu xanh lam chói mắt. Ly Diên theo bản năng híp mắt lại.
Khi luồng sáng xanh tan đi, một quả cầu tuyết đầy lông mềm vừa khéo lăn vào trong lòng bàn tay nàng.
Cảm giác lông mềm ấm áp khiến nàng đột nhiên mở to mắt, nhìn quả cầu tuyết nhỏ trong tay với vẻ không thể tin nỗi.
Toàn thân nó trắng như tuyết, màu lông thuần khiết, chỉ lớn bằng bàn tay. Đôi tai chôn trong bộ lông nhung mềm, toàn thân trên dưới còn lộ ra linh khí.
Đôi mắt đen lấp lánh như hắc diệu thạch* tròn xoe xoay vòng, còn có cái mũi nhỏ màu đen bóng loáng, khiến người khác nhìn thấy nó mà tim cũng tan chảy.
(*) Một loại thủy tinh núi lửa tự nhiên.
Trái tim hoàn toàn thuộc về thiếu nữ theo đó mà bắt đầu đập bang bang.
Nó như cáo lại như cún, dáng vẻ đáng yêu dễ thương gần giống như chó teacup ở hiện đại vậy. Đôi mắt như ngọc kích động phát sáng, cứ nhìn nó chằm chằm không chớp mắt cũng không đủ.
“Chủ nhân, người nhìn người ta như vậy, người ta sẽ ngại ngùng đó!”
Bé đáng yêu đột nhiên đứng thẳng, che đôi mắt của mình lại, thẹn thùng cúi đầu.
Ly Diên suýt chút nữa bị linh vật nào đó đột nhiên mở miệng nói kia dọa cho sợ đến mức ngã xuống khỏi ghế.
“Ngươi, ngươi còn biết nói chuyện ư?”
Người nào đó xưa nay không sợ trời không sợ đất, lúc này, giọng nói cũng run lên rồ.
Đây là bị kích động đó.
Dù là nhìn thấy đám huynh đệ tỷ muội kia cũng chưa từng thấy nàng vui vẻ đến mức này bao giờ. Không biết để bọn họ nhìn thấy thì có đố kỵ đến nghiến răng hay không?
Bé con nghiêng đầu hiếu kỳ quan sát Ly Diên. Ly Diên bị nó nhìn chăm chú như vậy, bất chợt có một cảm giác vô cùng xấu hổ.
Vì sao ư?
Người ta đáng yêu như vậy, nàng thì vừa đen vừa mập. Hai người so sánh với nhau, hoàn toàn là sự kết hợp giữa thú cưng đáng yêu và thú hoang mà!
Vừa nghĩ tới đây nàng đã hận không thể chui xuống đất rồi.

Nhưng câu nói tiếp theo của bé đáng yêu kia lại khiến nàng bị sét đánh chết cứng.
“Chủ nhân, ngươi thật xinh đẹp quá đi. Người là người xinh đẹp nhất mà ta từng gặp đó.”
Khụ khụ khụ. Lúc này, Ly Diên đã triệt để bị nước bọt của mình làm cho sặc rồi.
Trong lòng nàng tràn ngập tiếc hận. Một động vật đáng yêu dễ thương xinh xắn biết bao, tiếc là mắt không không được tốt.
Aiz, quả nhiên thượng đế không công bằng mà.
Ly Diên đưa tay chọt chọt cái bụng nhỏ của nó. Cảm giác lông nhung mềm mại khiến nàng thoải mái đến híp mắt lại.
Nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình là người cuồng lông nhung đâu.
Nàng sẽ càng không nói cho người khác biết khi nàng nhìn thấy những con thú đáng yêu như vậy, sẽ không tự chủ được mà muốn chiếm làm của riêng.
“Ngươi là ai?”
Ly Diên tò mò nhìn bé cưng chỉ lớn bằng lòng bàn tay.
Khi nàng vuốt ve nó, nó không những không hề kháng cự chút nào mà thậm chí nằm trong lòng bàn tay nàng với vẻ mặt đầy hưởng thụ, bốn chân giơ lên trời, híp mắt lại.
A ya, không được rồi. Nàng thật sự sắp bị nó làm tan chảy rồi.
Linh vật nhỏ vừa nghe nàng nói đã lật người lại, lười biếng nói: “Lẽ nào chủ nhân không biết người ta là ai sao?”
Ly Diên trợn trắng mắt. Phí lời, biết rồi còn hỏi ngươi nữa sao?
“Ta là người canh giữ của không gian Huyền Băng, ta tên Băng Dực.”
Cái gì cơ? Không gian Huyền Băng? Nó là cái quái gì vậy?
Ly Diên ngô nghê truy hỏi: “Xin hỏi không gian Huyền Băng là cái gì?”
Băng Dực đột nhiên mở to đôi mắt tròn xoe, đầy vẻ không thể tin nổi, quan sát người nào đó kia từ trên xuống dưới: “Chủ nhân, người lại không biết không gian Huyền Băng sao?”
Ánh mắt ghét bỏ đó khiến Ly Diên ấm ức.
Mịa nó, nàng phải biết về cái không gian Huyền Băng bỏ đi đó sao?
Khi Băng Dực nhỏ phát giác ra chủ nhân mình thật sự không biết, liền vươn móng vuốt ra đầy vẻ cạn lời, chỉ chỉ vào lòng bàn tay nàng: “Lẽ nào người không biết nó ư?”
Nhìn theo vị trí mà móng vuốt nhỏ của nó chỉ tới, Ly Diên liền ngây ra. Nàng chỉ vào lòng bàn tay mình, khó khăn hỏi: “Khụ, cái không gian Huyền Băng gì đó mà ngươi nói sẽ không phải là chỉ cái hộp màu xanh lam đó đấy chứ?”
Băng Dực nhỏ nghiêng đầu nghĩ một hồi, chần chừ nói: “Không gian Huyền Băng là bản nguyên của Băng Phách Thần Châm, là thần khí nghịch thiên trên thế gian, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Đối với bản nguyên, băng châm cũng rất bắt bẻ. Chủ nhân có thể được chọn, cho thấy rõ điều kiện về các phương diện của chủ nhân cũng xem như là được trời ưu ái rồi đó.”
Có vẻ thật phức tạp.
Ly Diên nhíu mày, nghĩ đến những chuyện kỳ dị phát sinh trên người nàng mấy năm nay, bất giác hỏi: “Từ khi lòng bàn tay ta xuất hiện ký hiệu này đến nay, bất kỳ ai, chỉ cần từng để ta bắt mạch thì bệnh tật trên người người đó, kể cả những bệnh ẩn sâu, ta cũng có thể cảm nhận được. Lẽ nào đây là tác dụng của Băng Phách Thần Châm sao?”
Băng Dực nhỏ trầm ngâm một hồi, đáp: “Vừa nãy ta đã nói rồi, Băng Phách Thần Châm cũng sẽ lựa chọn chủ nhân cho mình. Nếu chủ nhân đã được chọn, cho thấy rõ điều kiện trên người chủ nhân khá ưu tú. Tác dụng Băng Phách Thần Châm có thể đạt được cũng có hạn. Vì chủ nhân ngài còn chưa từng dùng nó, đúng không?”
“Ta còn chẳng biết mở ra thế nào, tất nhiên là chưa từng dùng rồi. Nhưng mỗi lần bắt mạch ta luôn cảm giác đầu ngón tay như có cả ngàn vạn sợi tơ xuyên vào thân thể người bệnh, theo sự hướng dẫn của ta, thăm dò cho ta vậy. Lẽ nào những thứ này là ảo giác của ta sao?”
“Không phải ảo giác, là Băng Phách Thần Châm và chủ nhân đã hòa thành một thể. Năng lực của chủ nhân đã không còn là thứ mà người phàm có thể so sánh được nữa rồi. Tuy chưa từng mở ra, nhưng nó đã là một phần trên cơ thể của người rồi. Người có những cảm giác đó cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Vậy ta phải làm sao mới có thể mở ra được?”
“Rất đơn giản, chủ nhân dùng linh thức, suy nghĩ chuyển động một chút là tự nhiên sẽ vào được.
Qua lời giải thích của tiểu Băng Dực, Ly Diên cũng xem như đã hiểu. Thì ra Băng Phách Thần Châm của nàng phát triển thành thần khí nghịch thiên cũng là cần có cơ duyên sao? Nếu không phải vừa nãy nhìn chằm chằm nó, chỉ sợ vật nhỏ này cũng sẽ không ra ngoài đâu đúng không?
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi nhắm mắt lại. Chỉ thấy phía trước có một luồng sáng lóe lên, bên tai vang lên tiếng của Băng Dực: “Chủ nhân mở mắt ra nhìn xem.”
Ly Diên chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là một nơi xa lạ dày đặc sương mù. Xung quanh trừ sương trắng ra thì chẳng có gì nữa cả. Đây chính là cái gọi là không gian Huyền Băng đó sao? Nàng theo bản năng nhìn về phía người canh giữ nơi này.

Băng Dực nằm phục trên vai nàng, nhẹ giọng giải thích: “Chủ nhân của Băng Phách Thần Châm buộc phải biết y thuật, cho nên tất cả mọi thứ trong không gian Huyền Băng đều có liên quan đến y học. Mấy năm nay chủ nhân chưa từng khai khẩn nơi này, cho nên nơi này vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ sơ khai nhất của nó. Làm sao để thay đổi nơi này thì còn phải xem năng lực của chủ nhân.”
Ly Diên thoáng trầm ngâm: “Khai khẩn? Ý ngươi là không gian này sẽ còn thăng cấp sao?”
Băng Dực gật gật đầu: “Chủ nhân, hình dạng này của ta là khi tuổi còn nhỏ, giống như băng châm vậy, đều sẽ trưởng thành lên theo khi không gian thăng cấp.”
Lúc này, cuối cùng Ly Diên cũng xem như đã hiểu. Có liên quan đến y học, còn là một mảnh ruộng, lẽ nào là muốn nàng trồng thảo dược sao?
“Không gian này có phải cũng có thể dùng chứa đựng không?”
Băng Dực gật đầu: “Đúng, vật chết được, vật sống không được. Hiện giờ chủ nhân dùng trạng thái linh hồn để đi vào, dung lượng không gian tích trữ của nó lớn hơn rất nhiều so với túi không gian, nhẫn chứa đồ vật được phân tách ra từ không gian bình thường đó. Nhưng cũng không phải là thứ gì cũng có thể cho vào được.”
Ly Diên vừa nghe lời này đã hưng phấn vô cùng: “Vậy thì thật quá tốt rồi.”
Trước đây nàng còn ngưỡng mộ vị vương phi bảo vệ đất nước kia có không gian tùy thân. Nay nàng cũng đã có một cái cho riêng mình. Tuy không cao cấp như của người ta, nhưng trước mắt từ những điều nàng nghe được thì hình như tương lai cũng sẽ có biến hóa không tầm thường.
Thu hoạch ngày hôm nay tương đối phong phú, Ly Diên rất vui. Đặc biệt là nàng phát hiện không biết linh khí của không gian này mạnh gấp bao nhiêu lần linh khí mỏng manh trên đại lục Tứ Phương. Cái này chắc chắn có tác dụng hỗ trợ việc tu luyện linh lực.
Nay trình độ của nàng cũng chẳng qua mới dừng ở giai đoạn võ sư, muốn tiếp tục đột phát thì còn phải triệt để yên tĩnh lại mới được.
“Chủ nhân, người trúng độc rồi, người biết không?”
Ly Diên kinh ngạc nhìn về phía nó: “Ngươi nhìn ra được à?”
Băng Dực kiêu ngạo cong cái đuôi ngắn lên: “Tất nhiên, người ta là người canh giữ không gian Huyền Băng đó, chuyện này là đương nhiên rồi.”
Ly Diên tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi có nhìn ra được ta trúng độc gì không?”
Bé nhỏ nghiêng đầu xem xét một lượt xong liền lắc lắc đầu: “Độc của chủ nhân khá phức tạp, giống như là độc biến tính hình thành sau khi hai loại độc ngưng tụ lại với nhau vậy, không dễ giải, cần phải phân tích thêm một bước mới được.”
Ly Diên kinh ngạc nhướng mày: “Yo, không tệ nha, cũng có chút tài cán đó. Không tồi, cũng giống như kết luận ta đưa ra, đúng thật là như vậy.”
“Sao chủ nhân lại trúng loại độc kiểu này vậy? Kẻ nào nhẫn tâm như thế chứ?”
Ly Diên lắc lắc đầu: “Cái này thì ta cũng rõ lắm, chỉ biết năm đó khi ta xuyên không đến thân xác này thì đã có rồi. Năm ấy ta chỉ mới ba tuổi, nguyên thân không hề có lưu ý gì về việc trúng độc như thế nào, cho nên tự nhiên ta cũng không biết rõ. Ngược lại là vì hai loại độc này mà nguyên thân chịu đủ ấm ức và giày vò trong vương phủ, bất đắc dĩ mới chạy ra ngoài.”
“Hả? Thê thảm vậy ư?”
“Còn không phải sao? Chính là bà vợ cả ác độc đó còn chưa định tha cho tiểu cô nương ấy, còn phái người truy sát nó. Nếu không phải bên cạnh tiểu cô nương đó có người lai lịch không rõ âm thầm bảo vệ thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi nữa.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó tiểu cô nương không cẩn thận rơi xuống vách núi…”
Kiếp trước, trừ thân phận bác sĩ ra, nàng còn là nhà giải độc hàng đầu. Các sản phẩm sinh hóa, dược tễ, độc tễ đến tay nàng đều có thể đạt được sự thăng hoa trước nay chưa từng có. Không có thuốc giải của nàng, căn bản không ai giải được.
Có thể tưởng tượng mức độ cao quý của nàng khi ấy tuyệt đối không thua kém bất cứ nhà khoa học nào.
Đáng tiếc cuối cùng lại xuyên không một cách khó hiểu vào thân xác một cô bé ba tuổi, đến nay vẫn khó lòng lý giải.
Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy may mắn chính là năm đó sau khi cô bé rơi xuống vách núi đã gặp được đại tiểu thư của Linh gia trang.
Năm tám tuổi, một lần trên đường đi hái thuốc, vô ý rơi xuống vách núi, vừa khéo ngã lên trên một bộ hài cốt vô danh không biết đã chết bao nhiêu năm rồi.
Mà khi đó, người này vừa khéo đang ôm một chiếc hộp màu băng lam. Chiếc hộp đó vô cùng đẹp, hình vẽ bên trên càng khiến nàng không cách nào dùng ngôn ngữ mà miêu tả ra được, chỉ biết thời gian thi thể ở đó chắc chắn không tính là ngắn.
Nhưng dù trải qua gió mưa, nó vẫn xinh đẹp chói mắt như thế.
Nàng đem nó về nhà như nhặt được vật báu. Sau khi dốc lòng nghiên cứu, đã trở thành Băng Phách Thần Châm mà Quỷ Y lừng lẫy tiếng tăm trên giang hồ khi đi khám bệnh nhất định không thể thiếu.
Vốn tưởng rằng chỉ là băng châm quý giá hơn ngân châm bình thường mà thôi, nhưng có thế nào cũng không ngờ cuối cùng băng châm lại tiến hóa đến mức độ này.
Ly Diên nhìn cảnh tượng và vật nhỏ trước mắt, đến tận bây giờ vẫn hơi choáng váng. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve Băng Dực nhỏ trên vai: “Nơi này có những quy tắc gì?”
Nếu nó đã được định tính là không gian Huyền Băng, dùng cho y học, vậy chắc chắn sẽ không huyền ảo như không gian tùy thân của Mễ Nhiêu đúng không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.