Ly Diên đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bên trong phòng đột nhiên xuất hiện bốn người nam nhân mặc áo đen. Nàng ngạc nhiên, suýt nữa đã gào lên.
“Đừng kêu, ngươi cảm thấy trên người ngươi có gì đáng để họ nhìn chứ?”
Người áo đen chia đôi xếp thành hai hàng, lộ ra một con đường cho người cuối cùng.
Ly Diên ôm ngực mình, vẻ mặt khẩn trương, đợi đến khi nhìn thấy bóng người từ chỗ tối, không khỏi thở phào một hơi: “Thì ra là ngươi!”
Người tới mặc trường bào màu đen lộng lấy, mặc dù vóc người nhỏ, nhưng quần áo cực kì phù hợp, tạo thành hình tượng ôn nhuận thanh nhã, hoàn toàn khác với vẻ thanh lãnh đạm mạc lúc trước.
Mặc dù tuổi còn nhỏ, lại đồng thời toát ra sự trầm ổn không hợp với tuổi tác tý nào.
Tổng hợp lại cũng khiến Ly Diên cảm thấy, có đôi khi, tính cách của bọn họ cũng có hơi giống nhau.
Hai tay Công Tử Diễn chắp sau lưng, mặt không thay đổi nhìn nàng: “Chuẩn bị một chút, lập tức xuất phát.”
Ly Diên nghĩ đến hắn vừa đùa cợt với nàng, nhưng nhìn thấy cách hắn nói lúc này, không khỏi nhíu nhíu mày.
“Ngươi thật sự là không đáng yêu gì. Tuổi này của chúng ta hẳn là nên cười nhiều hơn, hiểu không? Ngươi như vậy sẽ rất dễ có nếp nhăn.”
Ánh mắt Công Tử Diễn lạnh lẽo, yếu ớt nói: “Bản công tử vẫn còn trẻ, tạm thời không cần quan tâm cái này. Ngược lại là ngươi, quan tâm nhiều vậy, cũng sẽ nhanh già.”
Ly Diên bĩu môi, cuối cùng cũng không quên trừng ngược l hắn: “Hừ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125415/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.