Lúc đêm khuya thanh vắng, hai luồng sáng một đen một trắng bỗng dưng từ trong ngực Ly Diên xông ra.
Theo ánh sáng dần dần tản đi, hai con thú lông mềm mại hiện ra rõ ràng. Chúng một trái một phải nằm trên vai Ly Diên, cẩn thận kiểm tra cơ thể của nàng.
Sau khi kiểm tra, một mảnh im lặng.
Không biết qua bao lâu, hai manh sủng bắt đầu nhìn đối phương đầy trách móc.
“Đều tại ngươi, thời khắc mấu chốt như vậy sao ngươi lại rời khỏi chứ?”
Bạch Tra giận dữ trừng mắt, lông cả người dựng đứng hết lên.
“Phì! Ngươi còn có mặt mũi nói ta, vậy còn ngươi, ngươi trơ mắt nhìn nàng bị thương mà không ra tay giúp đỡ!”
Mặc dù Hắc Thuần không giải thích nhưng không có nghĩa nó có thể dễ dàng tha thứ cho tai họa nào đó bình chân như vại.
“Ngươi cho rằng ta không muốn hả? Nhưng ta đã đồng ý với mẫu thân, tuyệt đối không thể ra tay ở đại lục Tứ Phương.”
Về phần tại sao, mẫu thân lại không nói cho nó biết, chỉ nói với nó, như vậy là vì tốt cho nàng. Nếu là tốt cho nàng, tất nhiên nó phải ghi nhớ trong lòng.
Nói tới thì nó cũng thừa biết thân phận của mình mang đến rắc rối. Nếu như ở đại lục Tứ Phương xuất hiện linh thú bị khế ước, còn là long tộc bọn nó, tất sẽ bị Long đế quốc để mắt tới. Nàng còn nhỏ như vậy, còn ở trong trạng thái chớm nở, nó không muốn nàng còn chưa kịp phát triển đã bị giết từ trong trứng nước.
Bạch Tra vốn tưởng rằng sẽ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125379/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.