“Phạm Ách, ngươi thân là người bảo vệ linh thú ở Ách Vận cốc, sao lại bị một con người nhỏ bé lập khế ước vậy hả?”
Trong khu rừng tối tăm, xung quanh cáo đỏ tỏa ra ánh sáng như lửa cháy, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía con mèo đen khắp người tràn đầy sức mạnh u tối, vẻ mặt lười biếng chỉ nhìn người khác bằng nửa con mắt kia.
“Vậy ngươi thì sao? Không yên lành ở trong Hỏa Diễm cốc, chạy đến đây làm gì?”
“Sao chủ nhân của ngươi có thể xứng ngang hàng với chủ nhân ta được?”
“Hồng Yêu, ngươi đừng được đằng chân lân đằng đầu Cái gì mà gọi là chủ nhân của ta không xứng? Đều là con người, vì sao ngươi được mà ta lại không được?”
Hồng Yêu trừng to đôi mắt đỏ sáng bừng, phẫn nộ bất bình nói: “Giữa con người với con người cũng có phân biệt đẳng cấp đó được không? Thật không khéo, người ngươi lựa chọn vừa hay thuộc loại người hạ đẳng. Còn chủ nhân chủ ta là huyết thống quý tộc đến từ Long đế quốc đấy.”
“Ồ.” Hắc Thuần nhún vai vẻ chẳng có hứng thú gì: “Thế thì đã sao?”
“Ổ? Thế thì đã sao? Lẽ nào ngươi không thấy bực bội sao?”
Hồng Yêu thật sự sắp bị thái độ không quan tâm này của nó làm cho tức chết rồi. Nếu không phải nể bọn chúng từng có mấy phần giao tình, sao Hồng Yêu phải ở đây phí lời với nó chứ?
“Tại sao phải cảm thấy bực bội? Hay là ngươi thấy hiện giờ bọn ta còn có thể tách ra được?”
Một khi linh thú lập khế ước với túc chủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125378/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.