Đúng thế, thật đáng tiếc. Đáng tiếc trên đời này không có nếu như. Cho nên, dù góc nghiêng của hắn có ưa nhìn có đẹp trai hơn đi chăng nữa thì đã sao? Không phải vẫn chỉ là một tên xấu xí thôi ư?
“Đúng vậy, truyền tin tức.”
Ly Diên không biết rốt cuộc nam nhân này có ý gì. Đã muộn thế này rồi, trừ chỗ Linh Vận ra, nàng thật không tiện nói đến những nơi khác. Ly Diên chỉ có thể âm thầm xin lỗi Linh Vận, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng sang với sắc mặt trông có vẻ rất bình tĩnh.
Không ngờ nàng lại đối diện với một đôi mắt lạnh băng như lưỡi dao, khiến tim nàng bất giác đập nhanh hơn, vô cùng hoảng loạn. Nhưng nàng không dám trốn tránh. Một khi khiến hắn phát giác ra điều gì đó, nàng tin rằng nam nhân này thực sự sẽ lấy mạng của nàng bất cứ lúc nào.
Tuy hắn chỉ đứng đó yên lặng như vậy thôi, nhưng khí chất “người sống chớ lại gần” tỏa ra khắp người đó lại khiến kẻ khác bất giác lạnh lẽo toàn thân, trong lòng sinh ra nỗi sợ hãi. Đó là một loại uy nghi tuyệt đối mà chỉ có những người bề trên mới có thể có được.
Nàng mở to mắt nhìn nam nhân nhẹ búng tay làm một động tác. Dù không thấy người khác, nhưng rõ ràng cảm nhận được có người đã rời đi theo chỉ lệnh của hắn. Còn về phần đi đâu thì không cần nói, tự nhiên cũng hiểu.
Tuy Ly Diên vẫn có chút hoảng loạn trong lòng, nhưng xuất phát từ lòng tin đối với Linh Vận, nàng dần dần bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125340/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.