“Ít nhiều gì ngươi cũng kiểm soát cảm xúc của mình một chút đi. Nếu để gia nhìn thấy, để xem trừng phạt ngươi thế nào!”
Thanh Dục cau mày, đánh tay Thanh Thần.
Thanh Thần khinh thường bĩu môi: “Thật không biết thất ca trúng gió gì, nữ nhân khác không coi trọng, cố tình lại đi coi trọng nữ nhân làm bộ làm tịch kia. Mỗi lần thấy nàng ta, ta chỉ hận không thể tiến lên xé rách bộ mặt dối trá đó.”
“Ngươi ấy à, cũng chỉ được cái miệng. Ta nhớ lúc ở Phượng Trì sơn trang, ngươi còn băn khoăn có nên đưa mấy vị thuốc cho nàng ta không!”
Thanh Dục nhướng mày buồn cười nhìn hắn.
Ai biết được lúc này Thanh Thần lườm hắn một cái: “Ngươi biết gì chứ? Sớm chữa hết bệnh cho nữ nhân kia, nàng ta sẽ không cần ỷ lại Phượng vương phủ chúng ta nữa. Nhưng giờ tốt rồi, không có bốn vị thuốc kia, không biết nữ nhân kia còn muốn ở đây bao lâu nữa!”
Thanh Dạ khẽ cau mày khi nghe thấy lời này: “Dù sao nàng ta cũng là ân nhân cứu mạng vương gia, chúng ta không nên quá đáng. Vương gia còn chưa nói gì, chúng ta ở sau lưng làm như vậy có phải hơi quá đáng không?”
Thanh Thần có phần không cho là đúng nhếch miệng. Mặc dù trong lòng rất không phục và khinh thường, thế nhưng những lời ác độc cuối cùng lại không bật ra khỏi miệng. Lời của Thanh Dạ, cuối cùng hắn vẫn nghe lọt.
Mấy người còn phải bận chuyện khác, đương nhiên không rảnh ở đây khua môi múa mép đấu khẩu với nhau. Ra lệnh cho người canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125298/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.