Chương trước
Chương sau
Nếu như không phải tuổi hai người chênh nhau nhiều, cảnh tượng này cũng sẽ không kỳ quái như vậy.
Sau khi vận công một vòng, trên người Vệ Giới đã rậm rạp chằng chịt kim châm và băng châm. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện quanh băng châm có một điểm đen lớn tụ lại, hơi phồng lên, giống như có thể nổ tung bất kỳ lúc nào.
Sau khi Ly Diên làm xong mọi thứ, trên trán đã đổ đầy mồ hôi. Đáng tiếc nàng đeo mặt nạ nên không thể hiện rõ, làn da vì không thể thoát mồ hôi nên trộn lẫn với nước thuốc, ngứa không chịu nổi.
Khoảng cách của hai người vô cùng gần, tất nhiên Vệ Giới cũng cảm giác được sự kỳ lạ từ hô hấp của nàng. Nhưng hắn không nói gì, chỉ bất giác thâm thúy nhìn nàng một cái.
"Tiếp theo, mời ngươi nhắm mắt lại. Nhớ kỹ, bất kể ngươi nghe thấy gì hay cảm nhận được gì cũng không được mở mắt."
Lúc giọng nói của Ly Diên có vẻ hơi mệt mỏi vang lên, một mảnh vải đen thoáng cái bay từ trên đầu Vệ Giới xuống, không dự báo trước rơi lên mặt hắn, che cảnh tượng hắn muốn xem.
Trong quá trình sau đó, hắn lúc thì giá rét, lúc thì khô nóng, mạch tượng càng hỗn loạn đến không thể nào khống chế. Ngay sau đó, huyết dịch trong cơ thể khi thì ngược dòng, khi thì xuôi dòng. Khiến hắn càng không thể tưởng tượng chính là hắn có thể cảm giác được rõ ràng mỗi cây ngân châm trên người hắn đều đang điên cuồng run rẩy. Theo ngân châm run rẩy, giống như có thứ gì đó trong cơ thể bị hút đi, từng chút từng chút, cho đến khi cơ thể tê dại không còn cảm giác gì, ý thức cũng từ từ trầm xuống...
Khi tỉnh lại lần nữa, ánh mặt trời chói chang khiến Vệ Giới nheo mắt lại theo bản năng. Theo tiêu cự dần dần tụ lại, hắn nhìn thấy có bốn cái đầu lắc lư trước mặt mình. Trên mặt mỗi người đều là nụ cười tràn đầy kích động, cả Thanh Dạ thường ngày ít cười cũng không nhịn được.
Vệ Giới thoáng cái nghĩ tới điều gì, sau khi dụng tâm cảm nhận thay đổi của bản thân, hắn kinh ngạc mở to mắt, giọng nói run rẩy nhìn bọn họ: "Giải, giải hết?"

Thanh Thần dùng sức gật đầu, hưng phấn nói: "Thất ca, giải rồi. Chất độc trên người huynh đã giải hết, không chỉ độc của huynh mà cả kinh mạch huynh cố ý phong bế vì những độc tố này cũng bị bà ta giải. Đúng là thần y mà, quá thần kỳ. Thất ca, huynh mau thử xem, xem xem có phải nội lực của huynh lại tinh tiến không ít hay không?"
Sau khi Vệ Giới kiểm tra rõ ràng, đột nhiên thu lại nụ cười: "Ở đây không phải Phượng Trì sơn trang, chúng ta ra ngoài rồi à?"
Thanh Dạ nghe xong lời này lập tức bất mãn nhếch miệng: "Chứ gì nữa, ngài vừa được giải độc xong, chúng ta đã bị đuổi ra. Thậm chí đối phương còn không lấy bốn vị thuốc của chúng ta đã đuổi chúng ta ra ngoài. Không biết người nọ giở trò gì, thế mà khiến chủ tử hôn mê ba ngày ba đêm, lòng dạ hiểm độc. Nếu không phải nể tình bà ta giải độc cho ngài, bọn ta quyết không bỏ qua."
Trên đời này người có thể đuổi chủ tớ năm người bọn họ chỉ sợ còn chưa sinh ra, lão yêu bà Phượng Trì này, quả nhiên là to gan.
"Vậy đây là đâu?"
"Bọn thuộc hạ tạm thời tìm một nông gia viện, cơ thể của ngài cần tĩnh dưỡng nên tìm một nông gia viện. Chủ tử không hài lòng à?"
Vệ Giới tùy ý vẫy tay: "Không sao, nhập gia tùy tục."
Trên mặt hờ hững, trong lòng vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc Phượng Trì này có lai lịch gì. Không thể không nói, "bà ta" đã thành công khiến hắn hiếu kỳ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.