Sáng sớm hôm sau, Ly Diên tới Trúc Lâm uyển. Thanh Dạ thấy nàng, sắc mặt có chút khó coi. Không cần nghĩ cũng biết hắn đang âm thầm oán giận nàng vì đã lâu như vậy mà không tới khám bệnh cho thiếu gia nhà bọn họ.
Ly Diên không quan tâm hắn, đi thẳng tới trúc lâu. Tất nhiên Thanh Dạ không dám ngăn cản, nhắm mắt đưa chân đi theo nàng, dùng giọng điệu chua loét mà thuật lại đơn giản về tình hình của Tô Ngu một lần.
Ly Diên vừa đi vào phòng Tô Ngu đã ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc. Nàng khẽ ngửi, không khỏi nhíu chặt chân mày: “Đại ca trúng phải Huyền Hồn Túy sao ư?”
Thanh Dạ lạnh lùng liếc nàng một cái: “Tiểu thư, tiểu thư đã về được năm ngày rồi, giờ mới biết sao?”
Ly Diên nhìn ánh mắt u oán của hắn, biết là hắn đang giận nàng, cũng không giải thích mà chỉ hỏi: “Mã thúc thúc nói thế nào?”
“Mã đại phu chỉ tạm thời khống chế được độc của thiếu gia không lan ra thôi. Nhưng Huyền Hồn Túy là một trong số thập đại kịch độc của nước Thiên Độc, muốn điều chế thuốc giải cho nó rất khó. Mã đại phu đã dốc hết sức lực của mình rồi nhưng dược liệu vẫn không đủ. Đã phái người đi tìm rồi, nhưng chưa tới mười ngày nửa tháng thì e là không tìm về được đâu thưa tiểu thư.”
Ly Diên nghe xong, ba bước gộp lại làm một mà đi tới trước giường Tô Ngu. Nàng nhìn người ngày xưa chất phác ngay thẳng, vẫn luôn thương yêu mình như muội muội ruột giờ lại nằm trên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125260/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.